Khổng Bằng mỉm cười, trong lúc nói đã trực tiếp mở hộp ra. Chỉ thoáng chốc, một cây trúc toàn thân tím bầm xuất hiện.
Lâm Lăng tập trung nhìn lại, tò mò qan sát cây trúc tía trong hộp.
“Đây là… Tử Điện Lôi Trúc?”
Bạch Lân bên cạnh cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, nhịn không được mà bắt đầu đánh giá.
Chỉ thấy cây trúc tía này không có cành lá, toàn thân quanh quẩn lôi điện nhè nhẹ, tản ra dao động năng lượng khiến người ta giật mình!
Vừa nhìn là biết ngay nó không phải vật phàm!
“Lĩnh Chủ các hạ, trúc này dài chừng chín thước, rộng ba ngón tay.” Khổng Bằng mỉm cười và giảng giải: “Nó cứng rắn như sắt, cũng mang theo lôi điện thiên nhiên, nếu đúc nó thành trường thương là thích hợp nhất.”
Nghe vậy, ánh mắt Bạch Lân chớp động, không khỏi kinh ngạc cảm thán: “Quả nhiên là Tử Điện Lôi Trúc, không ngờ Khổng huynh có thể tìm được Linh Thực quý hiếm như thế!”
“Có thể cho ta mượn nhìn thử không?” Trong mắt Lâm Lăng hiện lên chút tò mò, lập tức hỏi.
“Được.”
Khổng Bằng lập tức nâng hộp đi đến trước người Lâm Lăng. Lâm Lăng cũng không nói nhiều mà trực tiếp duỗi tay, cầm lấy Tử Điện Lôi Trúc kia.
Oanh!
Ngay vào lúc chạm vào, Lâm Lăng cảm thấy một sức mạnh lôi đình mênh mông đến cực đoan tràn đến. Dưới sự kích thích của dòng điện, lông tơ cả người hắn đột nhiên dựng thẳng lên!
“Năng lượng lôi đình thật mạnh!”
Lâm Lăng hơi giật mình, lập tức điều động vận chuyển linh khí trong cơ thể, che chắn đi sức mạnh lôi đình bao phủ quanh người.
Sau đó tay phải của Lâm Lăng vận sức, đột nhiên chụp lên Tử Điện Lôi Trúc.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ vang lên.
Cây trúc chấn động kịch liệt, mặt ngoài cũng bùng lên tia sét lộng lẫy, nhưng không bị tổn hại chút nào.
“Mức độ cứng rắn thật sự không tồi!”
Thấy thế, Lâm Lăng hơi rung động, sức mạnh một chưởng vừa rồi của hắn có thể chụp nát Huyền Thiết bình thường ngay tại chỗ. Nhưng Tử Điện Lôi Trúc này lại vô cùng cứng rắn, thậm chí không xuất hiện cả một vết rạn.
Lâm Lăng âm thầm gật đầu, dù là chiều dài hay độ dày thì lôi trúc này cũng rất thích hợp để đúc thành loại binh khí như trường thương.
“Tuy trúc này không dễ có được, nhưng cũng là tâm ý của ta, nếu Lĩnh Chủ các hạ không chê thì ta xin tặng nó cho ngài.”
Nhìn thấy Lâm Lăng có vẻ rất hứng thú, trên nụ cười khiêm tốn của Khổng Minh lộ ra một chút tự tin.
Theo hắn ta thấy, người tu võ coi trọng nhất chính là các loại bảo vật thiên địa, mà Tử Điện Lôi Trúc này càng có giá trị hơn những vật dung tục như tiền tài.
“Ừ, vậy đa tạ.”
Lâm Lăng cũng không khách sáo, thưởng thức Tử Điện Lôi Trúc trong tay vài lần, sau đó trực tiếp thu vào nhẫn không gian.
Bởi vì hắn thật sự động lòng. Đợi lát nữa rảnh rỗi, hắn ta sẽ tìm Trần đại sư của Vạn Long Các để luyện đúc nó thành một cây trường thương.
Trong ‘Binh Khí Phổ’ có ghi rằng: Thương là Vương của trăm binh, kiếm là Quân của trăm binh.
Hiện giờ hắn đã có Phệ Long Kiếm, có thêm một cây trường thương cũng thích hợp.
“Bạch Lân, chuyện thủ tục trao quyền tổng đại lý giao cho ngươi xử lý.”
Nói xong, Lâm Lăng đột nhiên bay lên cao rồi lao thẳng đến chỗ Vạn Long Các.
“Tuân lệnh, Lĩnh Chủ đại nhân.” Bạch Lân lập tức khom mình hành lễ.
Thấy Lâm Lăng đã khuất bóng, hắn ta nhìn về phía Khổng Bằng bên cạnh, mỉm cười và nói: “Khổng huynh, chúc mừng ngươi trở thành tổng đại lý của sản phẩm thuốc lá.”
“Vậy… Là xong?!”
Vừa nghe thấy lời này, phản ứng đầu tiên của Khổng Bằng là ngơ ra, sau đó lập tức mừng rỡ.
Bởi vì lần đầu gặp mặt, hắn ta vốn cho rằng Lĩnh Chủ thần bí này sẽ tương đối khó hầu hạ, không ngờ lại sảng khoái như thế, hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của hắn.
Làm việc dưới tay dạng lãnh tụ này quá thích thú!