Cứ như vậy, ước chừng đi về phía trước khoảng vài phút, đột nhiên trong tầm mắt của Lâm Lăng xuất hiện một nữ tử.
Nhìn cách ăn mặc, hiển nhiên là nữ viện sinh của học viện Kiếm Vân, diện mạo bình thường nhưng dáng người lại đã đầy
“Là ai?!” Phát hiện có động tĩnh, ánh mắt lạnh lùng của nữ tử lập tức nhìn phía Lâm Lăng.
Tay nàng cầm trường kiếm, biểu cảm hơi khẩn trương nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Đi tới gần, vẻ mặt Lâm Lăng lạnh nhạt, đang muốn bắt chuyện, thì phát hiện mặt đất dưới chân đột nhiên kịch liệt chuyển động.
Đồng tử trong mắt Lâm Lăng co rụt lại, không hề chậm chạp, hắn bất ngờ bay vụt lên.
Phanh!
Mà ngay vào lúc Lâm Lăng thoát ly mặt đất, một bóng thú to lớn màu đen đột nhiên lao vụt ra từ nền đất, lập tức cắn nuốt nữ tử còn chưa kịp phản ứng kia.
Lâm Lăng đứng trên cây, lòng còn sợ hãi mà nhìn vào bóng thú nọ, chỉ thấy đó là một con côn trùng màu đen khổng lồ to chừng mấy trượng, diện mạo xấu xí đến lạ thường.
Cái miệng rộng dữ tợn phủ đầy răng nanh chi chít, trong lúc đóng mở, nó trực tiếp nhai nữ tử kia đến mức máu thịt bầy hầy, sau đó nuốt ực vào bụng.
Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng hơi giật mình.
Không ngờ mới qua giây lát mà nữ tử có tu vi đạt tới võ giả cấp 6 kia đã lập tức mất mạng!
Có thể nhìn ra thực lực của con côn trùng đó sánh ngang với ma thú cấp 7!
“Khè ——!”
Hình như mới nếm thử vị thịt người, con côn trùng khổng lồ kia cảm thấy vô cùng tươi ngon, lập tức truyền ra tiếng kêu sắc nhọn phấn khởi.
Sau đó sáu con mắt trên đầu nó lóe lên tia sáng xanh lè, lập tức phóng về hướng Lâm Lăng đang ở trên cây. Không nghi ngờ gì nữa, nó sẽ không dễ dàng buông tha cho món ăn ngon lành như thế.
Mà lúc này, một phù văn màu lam bay lơ lửng ra từ miệng nó. Con côn trùng hơi kinh ngạc, theo bản năng há mồm táp tới, nhưng lại không trúng gì cả.
Thấy thế, đôi mắt Lâm Lăng sáng lên, hắn lập tức hiểu ra dù người dự thi bị dã thú giết chết thì vẫn có thể lấy được linh phù ấn ký.
Nhưng mấy phút ngắn ngủn sau, chỉ thấy ánh sáng của linh phù ấn ký kia đã nhạt đi không ít, hình như có giới hạn thời gian. Một khi vượt quá thời gian thì linh phù ấn ký sẽ tự hành biến mất!
Nghĩ vậy, trong mắt Lâm Lăng hiện lên một tia lạnh lẽo, thân thể trực tiếp lao vút ra khỏi cái cây, bỗng nhào về hướng linh phù ấn ký kia.
“Khè!”
Nhìn thấy con mồi đưa tới cửa, con côn trùng khổng lồ hưng phấn kêu lên một tiếng, há cái miệng rộng dữ tợn ra táp phập về hướng Lâm Lăng.
“Ồn ào!” Lâm Lăng hừ lạnh một tiếng, hắn lật bàn tay qua, trường thương Tử Trúc thoáng hiện.
Chỉ thoáng chốc, tia lôi đình cuồng bạo tùy ý khuếch tán ra.
Lâm Lăng cũng không hiểu võ học thương thuật gì, chỉ cầm trường thương Tử Trúc mà trực tiếp đâm thẳng ra.
Được linh lực rót vào, lôi đình trên thân thương và lửa nóng ở đầu thương bộc phát dao động năng lượng khủng bố cùng một lúc.
“Oanh ——!”
Hai luồng năng lượng giao hòa với nhau, lập tức bắn ra một ánh sáng giống như tia chớp màu đỏ, nổ tung về hướng con côn trùng khổng lồ kia.
Sau đó, chỉ nghe một tiếng ‘phanh’ vang lên.