“Tiểu tử này rất tàn nhẫn!”
Nhìn thấy Lâm Lăng tàn nhẫn độc ác như vậy, mọi người không khỏi âm thầm chặc lưỡi, họ kinh dị đánh giá Lâm Lăng một hồi, sau đó dời mắt đi như không có chuyện gì xảy ra, nhìn về phía cổng tháp phía trước lần nữa.
Trong hoàn cảnh so đấu tàn khốc này, người chết chẳng còn lạ gì với bọn họ. Mà trải qua sự thăm dò vừa rồi của người đàn ông cường tráng kia, bọn họ đã biết cánh cổng tháp kim loại này có thiết lập phù văn phòng ngự.
Bởi vậy có thể thấy được, bên trong tòa tháp có tồn tại bảo vật quý giá nào đó, nếu không sẽ không mất công như thế.
Nghĩ vậy, phản ứng của mọi người ở đây đều trở nên càng cuồng nhiệt, trong mắt lóe lên sự tham lam khó có thể che giấu.
“Các vị, chắc mọi người đều nhìn thấy, muốn dựa vào sức mạnh của bản thân để phá hủy phòng ngự trên cổng tháp cũng không phải dễ.” Trong đám người, một giọng nói trong trẻo vang lên.
Chỉ thấy ba người đàn ông tuổi trẻ của học viện Võ Lăng đi ra. Người cầm đầu mày kiếm mắt sáng, khí chất hiên ngang, vừa nhìn đã biết là con nhà giàu. Nhìn thấy là người của học viện Võ Lăng, đa số người dự thi đều lộ ra ánh mắt kiêng kỵ rõ ràng.
“Cho nên ta đề nghị, chúng ta tạm thời gác lại chuyện so đấu trong cuộc thi Bách Viện.” Người đàn ông mày kiếm cười như không cười, lạnh nhạt nói: “So với đánh đến khi ngươi chết ta sống, sao mọi người không liên thủ công phá cổng tháp, sau đó phân chia bảo tàng bên trong.”
Vừa nghe lời này, mọi người âm thầm gật đầu, đều cảm thấy hắn ta nói rất có lý. Loại bảo tàng đến từ viễn cổ này mang theo sức hút trí mạng đối với các viện sinh mọi học viện, nếu có thể chia cắt tài nguyên trong đó thì có thể dễ dàng ‘Cá chép hóa rồng’ trong giới võ đạo.
Bọn họ tham gia cuộc thi Bách Viện vốn là vì tranh giành được càng nhiều tài nguyên. Mà lúc này, nếu họ dễ dàng có được bảo tàng thì hoàn toàn không cần thiết ném dưa hấu nhặt hạt mè.
“Nói không sai, mọi người cùng liên thủ thì nhất định có thể phá được cổng tháp này!”
“Được!”
Trong nháy mắt, hầu như mọi người đều đồng ý mà hô lớn.
Họ đâu biết rằng, thật ra ba người học viện Võ Lăng này đã gom đủ mười linh phù ấn. Nói ra mấy đạo lý lớn này chỉ vì lợi dụng sức mạnh của người khác mà thôi.
“Bảo tàng thuộc về ai thì dựa vào bản lĩnh của từng người, xin chư vị tự giác góp một phần sức!”
Người đàn ông mày kiếm nói xong thì liếc nhìn hai gã đồng bọn một cái. Sau đó ba người đều bộc phát ra dao động linh lực hùng hồn, ngưng tụ ra thế công võ học mạnh mẽ.
Hơn trăm bóng người xung quanh đều không giữ lại mà tuôn trào ra hết linh lực, cuối cùng hóa thành từng thế công sắc bén, giáng thẳng lên cổng tháp phía trước.
“Phanh phanh phanh…!!!”
Trong nhất thời, tiếng công kích dày đặc vang lên đinh tai nhức óc.
Để tránh bị người ta nói là chỉ đứng mà không hưởng lợi, Lâm Lăng cũng không thờ ơ. Trong tay hắn dần hiện ra một thanh kiếm bình thường, kiếm khí dâng trào rồi bắn về phía cổng tháp.
Đối mặt với thế công dày đặc như thế, trên cánh cổng tháp kim loại hiện lên phù văn, lập tức chấn động kịch liệt, ánh sáng bùng lên.
Qua chừng mười giây, ánh sáng phù văn lập loè trên cổng tháp dần dần ảm đạm. Hơn nữa, từng vết rạn bắt đầu xuất hiện trên cổng tháp.
“Phanh!”
Khi vết rạn lan tràn đến tận cùng, một tiếng nổ lớn vang lên, vô số mảnh nhỏ kim loại bắn ra tứ tán, cuối cùng cổng tháp kim loại dày đặc kiên cố cũng nứt toạc ra!