*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy tên kia cố gắng che giấu chiến lực, nhưng rõ ràng là cao hơn những phân thân còn lại. Quỹ đạo di chuyển của hắn cũng như có ý thức, khi chém giết phân thân của ‘Thanh niên mặc đồ đen’ thì đồng thời cũng cố tình lặng lẽ tới gần bản thể là hắn ta.
“Chẳng lẽ ‘Bản thể’ đứng đằng sau quan sát mới là phân thân?!”
Ý thức được điều này, thanh niên mặc đồ đen đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh. Hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Lâm Lăng lại vận dụng loại thủ đoạn tập kích này.
Xẹt ——!
Nhưng khi hắn ta nhận ra thì Lâm Lăng đã cầm kiếm đen đâm thẳng đến.
Nhìn mũi kiếm đột nhiên phóng lớn trong tầm mắt, đồng tử của thanh niên mặc đồ đen chấn động, linh lực cả người tăng vọt, vội vàng thi triển ra chiêu cuối cùng.
Ma Vực che trời!
Oanh!
Chỉ thoáng chốc, sương đen nồng đậm điên cuồng bùng nổ, lập tức hình thành một Hắc Ám Lãnh Vực, trực tiếp bao phủ Lâm Lăng vào trong đó.
Chiêu thức này chính là tinh túy của võ học [Ma Ảnh Che Trời]. Trong Hắc Ám Lãnh Vực, người thi triển chính là thần linh, có thể thao túng năng lượng bên trong, muốn làm gì thì làm.
Sau khi thi triển ra lãnh vực, trái tim kinh hoàng của thanh niên mặc đồ đen mới hơi bình ổn lại.
Nhưng ngay khi hắn ta thầm thở phào một hơi, lại đột nhiên cảm thấy trên cổ đã bị một thanh trường kiếm gác lên.
Trên mũi kiếm phát ra khí lạnh thấu xương, cứ như ăn mòn cả lồng linh khí hộ thể không có chút kẽ hở nào ngoài thân thể hắn ta.
Ngay sau đó, một giọng nói lạnh như băng cũng chậm rãi vang lên: “Ngươi thua.”
Trên đài chiến đấu, vòng sáng màu đen bao phủ phạm vi hơn mười trượng, nhưng trong mảnh Hắc Ám Lãnh Vực này, một bóng dáng lại tự hình thành lãnh vực, không bị ảnh hưởng chút nào.
Người này chính là Lâm Lăng.
Hai bên đều thi triển ra Ma Vực che trời, do lãnh vực cùng một nguồn gốc, họ dung hợp lại với nhau, không có chút bài xích nào.
Cho nên trường kiếm của Lâm Lăng dễ dàng đâm thủng lãnh vực như trở bàn tay, trực tiếp đặt lên cổ thanh niên mặc đồ đen.
Khí đen lượn lờ quanh Phệ Long Kiếm, mũi kiếm sắc bén tỏa ra khí lạnh nhàn nhạt, khiến thanh niên mặc đồ đen không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì!
“Ta… Thua.” Thanh niên mặc đồ đen than nhẹ một tiếng, sắc mặt lập tức chán nản suy sụp, nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của Lâm Lăng, hắn ta cúi đầu.
Hắn ta chiến đấu từ vòng thứ nhất đến nơi này nên cũng biết ý nghĩa thăng cấp của linh phù ấn. Thanh niên mặc đồ đen cũng rất sảng khoái, hắn ta lật bàn tay qua, hai mươi linh phù ấn lập tức hiện lên.
Lâm Lăng duỗi tay ra nắm một cái, trực tiếp hút tất cả vào lòng bàn tay. Mà sau