Tâm trí Viêm Hoằng Nghị kiên định vượt xa người thường. Chiêu khích tướng mà Lâm Lăng sử dụng hoàn toàn không có hiệu quả gì đối với hắn.
Chỉ cần bộ mặt thật sự của hắn ta không bị lộ ra, như vậy có thể hoàn toàn trốn trong bóng tối.
Bởi vì Lâm Lăng có rất nhiều át chủ bài, nên hắn ta thật sự không có cách nào nắm chắc, giờ hắn ta mời sư phụ ra mặt không biết có thể gi ết chết Lâm Lăng hay không!
“Sư phụ, lần này làm phiền ngài cùng ta diễn một vở kịch rồi.”
Bỗng nhiên Viêm Hoằng Nghị nhìn về phía sư phụ áo đen bên cạnh, cẩn trọng nói: “Tiếp theo đây làm phiền ngài ra tay một lần nữa.”
Người đàn ông áo đen hơi trầm ngâm một lúc, rồi khẽ thở dài một tiếng.
“Số mệnh của người này rất lớn, nếu hắn tiếp tục sống chắc chắn sẽ cản trở tiền đồ phát triển của ngươi.”
Nói đến đây, ông ta âm thầm lắc đầu, khàn khàn nói: “Thừa dịp hắn còn chưa gia nhập Điện Tông, xử lý hắn ngay tại đây là thích hợp nhất.”
Nghe giọng điệu này dường như là một người đàn ông lớn tuổi.
Ngay sau đó, một cỗ linh lực dao động khiến người ta hoảng sợ tim đập liên hồi, không ngừng tản ra từ thân thể người đàn ông áo đen.
Cỗ năng lượng này làm cho linh khí của đất trời xung quanh chấn động, tạo thành luồng khí cường đại của Thánh Vực cảnh bao phủ cả khu vực này.
“Khí tức thật mạnh!”
Luồng khí mạnh mẽ làm cho trong lòng bọn Bạch Lân, La Hán cùng với bọn Đạt Vũ đồng loạt sợ hãi.
Khí tức của người đàn ông áo đen này mạnh mẽ như vậy, mang đến một loại cảm giác khó thở bao trùm lên khắp người bọn họ!
“Quả nhiên là cường giả Thánh vực!” Lâm Lăng nhướng mày, ánh mắt hơi suy tư.
Chú ý tới ánh mắt đầy suy tư của Lâm Lăng, trong lòng Viêm Hoằng Nghị cười lạnh.
Khi hoàng cung xảy ra đảo chính, không phải do sư phụ còn đang bế quan tu luyện, thì kết cục chưa chắc đã như thế! May mà lần này sư phụ đã xuất quan, lại thành công đột phá đến Thánh vực.
Cảnh giới này, dùng để đối phó với đám tôm tép ở lãnh địa Hỗn Loạn này phải nói là dễ như trở bàn tay!
“Nếu không muốn chịu nhiều đau khổ thì tự mình phế đi tu vi, xuôi tay để đồ đệ ta tự mình xử lý.” Ánh mắt người đàn ông áo đen lạnh lùng nhìn Lâm Lăng ở phía dưới, thản nhiên nói.
“Nằm mơ à!” Lâm Lăng hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới lời ông ta nói, thi triển phong chi ý cảnh mạnh mẽ phóng đi.
Nhưng mà, hắn cũng không phát động tấn công mà chuyển người nhanh chóng phóng tới hướng khu rừng ngoài thành.
Nghĩ Hoàng vừa chui vào lòng đất cũng bị Lâm Lăng thu vào không gian sủng vật của hệ thống.
“Muốn trốn sao?” Khóe miệng Viêm Hoằng Nghị nổi lên một nụ cười trêu chọc.
Lần này cho dù ngươi mọc cánh cũng khó thoát!
Ánh mắt người đàn ông áo đen không hề lo lắng gì, nhìn bóng lưng Lâm Lăng bỏ chạy, ông ta cũng không chần chừ nữa mà dùng một loại tốc độ cực kỳ k hủng bố, phóng thẳng về hướng Lâm Lăng chạy đi.
Thân hình Viêm Huyền Nghị xẹt ra, theo sát phía sau.
“Mau ngăn bọn họ lại! Dùng Linh Dương Pháo!” Thấy thế, vẻ mặt Bạch Lân căng thẳng, quyết định hạ lệnh.