*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hắn thừa nhận dưới tình huống chiến đấu một mình, cho dù biến thân thành hình thái Long Nhân thì phần thắng cũng không cao. Nhưng mà, điều này không có nghĩa là hắn thực sự không dùng thêm chút trợ giúp.
Vừa rồi chiến đấu cùng Hồng Dương, hắn đã lặng lẽ triệu hồi Kinh Kha ra ở trạng thái tàng hình, trực tiếp sử dụng chút thủ đoạn với đối phương. Vừa cắt đứt ngón tay của hắn ta thì nhanh chóng cho độc tố trí mạng lan tràn vào cơ thể hắn.
Trước kia Kinh Kha cũng đã hạ loại độc này với sư phụ cấp Thánh vực của Viêm Hoằng Nghị, đến bây giờ ông ta đã về với cát bụi. Hơn nữa, lúc này Hồng Dương cũng cùng cảnh giới đó, hoàn toàn không thể chống lại biến cố xảy ra đột ngột như vậy, độc tố nhanh chóng lan khắp cánh tay.
Dưới sự ăn mòn của độc tố, gân mạch bên trong cánh tay hắn ta đã bị phá hủy thành một mảnh hỗn độn trong nháy mắt.
Nhận thấy thay đổi trong cơ thể, cuối cùng khuôn mặt Hồng Dương cũng dâng lên vẻ hoảng sợ. Hắn ta vội vàng điều động linh lực hùng hồn hình thành từng tầng năng lượng bảo vệ, phong tỏa huyết mạch ở vai phải, ý đồ muốn ngăn cản độc tố tiếp tục lan rộng.
Ngay sau đó, Hồng Dương đưa tay sờ về phía nhẫn trữ vật, lấy ra mấy viên đan hoàn màu xanh biếc nhét hết toàn bộ vào trong miệng, nuốt hết xuống bụng.
Những đan hoàn này có tác dụng chữa độc. Sau khi năng lượng của đan hoàn hóa giải độc trong cơ thể, chỉ thấy độc tố màu đen trên cánh tay hắn ta có xu hướng dần dần phai nhạt.
Nhìn tình cảnh này, Lôi Mông cảm thấy thật kinh dị, hiển nhiên cũng không biết vừa rồi rốt cục lão đại làm tên kia bị thương như thế nào.
“Cái này, sao có thể…”
Thanh niên tóc dài nhìn thấy người ca ca mà trước nay mình dựa vào lại bị một cháp sự thực tập đánh đến chật vật như thế thì lập tức ngây ngẩn cả ra. Sau đó gã nhận thấy bên cạnh dần hiện ra một bóng dáng, quay đầu nhìn lại, lập tức sợ tới mức run run.
Bởi vì người này chính là Lâm Lăng.
“Tốt nhất ngươi nên thành thật một chút.” Trong mắt Lâm Lăng lóe lên tia sắc lạnh, thản nhiên nói: “Nếu không thì không cần ta nói ra kết cục, chắc ngươi cũng có thể tưởng tượng ra được.”
Nghe vậy, sắc mặt thanh niên tóc dài trở nên tái nhợt, vội vàng run rẩy và nói: “Ta… Vừa rồi tất cả những gì ta nói đều là dối trá.”
“Là ta lợi dụng đặc quyền chấp sự của ca ca vu oan hãm hại, trường cung kia không phải do hắn cướp lấy, mà là binh khí của hắn.”
Lời này vừa nói ra, đa số đệ tử ngoại điện ở đây cũng không có phản ứng gì lớn, hình như sớm đã quá rõ con người của kẻ này như thế nào.
“Thì ra là thế.” Đào Linh khẽ chớp mắt, vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
Xem dáng vẻ đơn thuần này, hiển nhiên trước đó vẫn chưa làm rõ được chân tướng mọi chuyện. Nàng vốn cho rằng, Lâm Lăng cố ý che chở cho Lôi Mông, cho nên mới mở miệng chống đối Hồng Dương, thậm chí vung tay đánh nhau, không ngờ tất cả chỉ là do đầu óc mình không đủ nhạy bén, hiểu lầm Lâm Lăng.
“Vu oan hãm hại, lạm dụng chức quyền.” Lâm Lăng nhìn về phía những chấp sự áo trắng cách đó không xa, thản nhiên nói: “Các vị sư huynh chấp sự, hiện tại không cần ta