Ánh mắt của Chấp Sự Áo Trắng quan sát Lâm Lăng một lát, rồi vẫy tay nói: “Đi theo ta, chuẩn bị tiếp nhận khảo hạch.”
“Ừ?”
Nhìn thấy mình bị chen ngang, người đàn ông cường tráng cảm thấy khó chịu, chất vấn: “Không phải hắn đến sau sao?”
“Đúng vậy, đến cuối cùng sao lại được khảo hạch trước tất cả chúng ta.”
“Rõ là hắn có chỗ dựa lớn, rốt cục hắn có lai lịch như thế nào?”
Những chấp sự thực tập khác cũng nhao nhao tỏ vẻ bất mãn.
Chấp Sự Áo Trắng nhìn về phía người đàn ông cường tráng, lạnh nhạt nói: “Vệ Bình đại nhân chỉ đích danh Lâm Lăng phải khảo hạch trước, các ngươi có ý kiến gì không?”
Vệ Bình đại nhân?!
Vừa nghe những lời này mọi người đều ngây ngẩn cả người, nhất thời cả hiện trường im phăng phắt.
Mấy ngày nay bọn họ nhậm chức ở Chấp Sự Đường, ít nhiều cũng từng nghe nói qua tên của vị Chấp Sự Áo Tím thần kỳ này.
Không cần nói tới thực lực chỉ cần dựa vào thân phận Chấp Sự Áo Tím, cũng đủ để áp đảo đám Chấp Sự thực tập này.
“Vệ Bình tiền bối biết ta tới sát hạch sao?” Sắc mặt Lâm Lăng hơi giật mình, trong lòng cũng cảm thấy có chút kỳ quái.
Không ngờ hắn mới vừa đến thì đã Vệ Bình biết được. Chuyện này càng làm Lâm Lăng nghi ngờ hành tung của mình vẫn luôn bị theo dõi.
Xem ra sau này có làm việc gì cũng cần phải cẩn thận hơn một chút nữa.
Trong lòng Lâm Lăng suy nghĩ lung tung, ngoài mặt cũng không hề khách sáo. Đi theo tên Chấp Sự Áo Trắng kia đi vào trong tháp dưới ánh mắt tò mò nhìn chăm chú của mọi người.
Trong thông đạo tăm tối, tiếng bước chân lanh lảnh của hai người vang lên. Khi đi tới cuối thông đạo, đập vào mắt là một cái tế đàn khổng lồ. Nơi đó mơ hồ lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa tối tăm.
“Đây là nơi tiến vào sát hạch sao, bên trong có hạn chế thời gian không, nếu khảo hạch thất bại có bị truyền tống ra ngoài không?”
Chấp Sự Áo Trắng chỉ nói đơn giản một câu là: “Đi vào sẽ biết.”
Lâm Lăng gật đầu, mũi chân đạp xuống đất thân hình đột nhiên nhảy lên, tức khắc đã thấy hắn đứng trên tế đàn.
Chấp Sự Áo Trắng không thèm nói nhảm nữa, lấy ra một khối phù văn ngọc giản rồi dẫn động nó.
Bừm——!
Thoáng chốc, trên tế đàn lóe lên một trận phù văn ánh sáng, trong nháy mắt đã bao phủ cả cơ thể của Lâm Lăng. Vài phút sau ánh sáng tản đi, Lâm Lăng đã biến mất đâu không nhìn thấy.
“Vệ Bình tiền bối coi trọng tiểu quỷ này như vậy, thật làm ta cũng muốn nhìn xem hắn có bản lĩnh gì.” Chấp Sự Áo Trắng thì thào tự nói, sau đó đi tới một mật thất bằng đá ở phía sau.
Trong phòng còn có bảy Chấp Sự Áo Trắng khác. Mỗi người tương ứng với một đài đá, mang màu sắc khác nhau ngưng tụ ra một màn hình chiếu sáng khác nhau.
Khung cảnh bên trên hình chiếu dường như là địa điểm diễn ra các cửa ải sát hạch. Quá trình chiến đấu của người tham gia sát hạch, đều hiện ra ngoài màn hình.
Mà lúc này đã thấy một dáng người xuất hiện trên màn sáng trên đài đá màu vàng. Hiển nhiên người đó chính là Lâm Lăng.
“Đều là vàng sao?” Ánh mắt Lâm Lăng nhìn xung quanh, tầm mắt nhìn thấy một mảng vàng rộng lớn.