“Ngươi đừng nói cho ta biết là ngươi nhận nhiệm vụ kia của Trương Ngọc Long ở Chấp Pháp Điện?” Nàng ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Lăng im lặng gật đầu, cũng không nhiều lời.
Ồ ——!
Được Lâm Lăng xác nhận, ngực Đào Linh phập phồng, lập tức hít sâu một hơi.
“Lâm Lăng, có phải não ngươi bị úng rồi không? Nhiệm vụ kia rất khó, nói không chừng sẽ mất luôn mạng.” Đào Linh nhíu mày liễu lại, trong lời nói oán trách mang theo một chút quan tâm.
“Yên tâm, ta có chừng mực.” Cũng như nhiệm vụ Địch Nghiêu của Hắc Ám Điện Tông trước đó, Lâm Lăng vẫn giữ giọng điệu thản nhiên này.
“Cũng không biết trong đầu ngươi suy nghĩ cái gì nữa.” Đào Linh vỗ trán một cái, cảm thấy thật khó hiểu nên lẩm bẩm một câu.
“Ta khác với ngươi.” Trong lúc đi dạo, khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một ý cười, lạnh nhạt nói: “Ta là đàn ông, có rất nhiều chuyện phải đứng ra gánh vác.”
“Mà muốn gánh vác chúng thì phải có thực lực thật mạnh, không gì thay thế được cả.”
Nghe thấy lời này, Đào Linh nao nao, nàng nhẹ nhàng nâng mắt nhìn một bên mặt nghiêng nghiêng góc cạnh rõ ràng của Lâm Lăng, tất nhiên cũng hiểu hàm ý trong lời nói của hắn.
Lần trước khi chấp hành nhiệm vụ ở Hắc Ám Điện Tông, sau khi gi ết chết Địch Nghiêu thì hắn bị trưởng lão hộ viện Ngô Phong phát hiện manh mối, đuổi giết một đường.
Vì bảo vệ an nguy cho Lâm Lăng, nàng dứt khoát đứng ra, ôm hết chuyện giết người. Bởi vì thế lực của Đào gia hùng mạnh, hiển nhiên Ngô Phong cũng rất kiêng kỵ, trong khoảng thời gian này, ông ta cũng không tiếp tục đến gây chuyện nữa.
Cũng vì nguyên nhân này mà tâm lý muốn mạnh lên của Lâm Lăng càng thêm mãnh liệt!
Ít nhất vào lần sau, dù giết người bị phát hiện thì hắn đã mạnh đến mức không cần để một nữ tử đứng ra bảo vệ.
Đây chính là tự tôn của một người đàn ông!!
“Phủ đệ Trương thị nằm ở khu vực thành Nam…”
Nhìn thấy Lâm Lăng khăng khăng làm như thế, Đào Linh thầm than nhẹ một tiếng, sau đó vừa đi vừa nói ra hết tất cả tư liệu về Trương gia mà nàng nắm giữ được.
Trong toàn bộ hành trình, Lâm Lăng im lặng lắng nghe, âm thầm nhớ kỹ một ít chi tiết mấu chốt. Cứ như vậy, trên đường phố rộn ràng nhốn nháo, hai người càng đi càng thong thả tiến tới Đào phủ.
…
Đào phủ nằm ở mảnh đất phồn vinh nhất thành Tây, chiếm diện tích cực lớn.
Dưới bóng đêm, nó giống như một con thú khổng lồ đang nằm dài, uy nghiêm mà nhìn vào toàn bộ nội thành.
Lúc này, Đào Linh đã dẫn Lâm Lăng đến nơi này.
Đào thị là dòng chính của tông tộc có căn cơ thâm hậu, mỗi một thế hệ đều lựa chọn người ưu tú đào thải kém cỏi để truyền thừa, vì thế mới có thể duy trì gia tộc kéo dài không suy yếu.
Trước cổng Đào phủ, hai hộ vệ mặc áo giáp da có dáng người cường tráng, tay cầm rìu dài, đứng vững hai bên cửa, mang theo sát khí nồng đậm.
“Chiến sĩ cấp 9!” Cảm nhận được khí tức của hai hộ vệ kia, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
Nếu là trong quân đội bên ngoài, chiến sĩ có thực lực như vậy ít nhất cũng là cấp thống soái!