Ông ta thật sự không hiểu, con gái mình không màng đến vị trí đệ tử thân truyền của Phong Linh Điện Tông mà lại chạy tới làm chấp sự làm gì, tuy chức vụ này có quyền lực, nhưng lại rất nguy hiểm.
“Cũng tạm ổn, ngày nào cũng rất phong phú.” Đào Linh cười hì hì và nói: “Hơn nữa, con còn tìm được chân mệnh thiên tử của mình.”
Nói xong, nàng lại duỗi tay khoác lên cánh tay Lâm Lăng ngay trước mặt mọi người, để biểu hiện càng thân mật, thậm chí nàng còn trực tiếp dán cả người lên hắn.
Lúc này, vẻ mặt của Lâm Lăng rất tự nhiên, cũng không chối từ mà hưởng thụ xúc cảm mềm mại truyền đến từ cánh tay.
“Hả…”
Thấy tình cảnh này, hiện trường lập tức lặng ngắt như tờ, hầu hết mọi người đều ngây ngẩn cả ra, trong mắt tràn ngập khó tin.
Lúc này, mọi người mới ngạc nhiên nhìn về phía Lâm Lăng, cẩn thận đánh giá hắn.
“Chân mệnh thiên tử?!”
Cảm xúc của Đào Bằng dao động kịch liệt, ông ta hoàn toàn là người bị tác động dữ dội nhất trong sảnh, ánh mắt sáng rực giống như hổ bị giành mồi đột nhiên nhìn thẳng vào Lâm Lăng.
Làm cha con nhiều năm, ông ta chưa bao giờ nghe nói Đào Linh có chân mệnh thiên tử gì, sao vào thời khắc mấu chốt này lại xuất hiện một người như vậy?
Không phải là cố ý kiếm hàng giả đến qua mặt ông ta đó chứ?
Đào Bằng quá hiểu đứa con gái tinh quái này, sau khi sửng sốt thì bắt đầu sinh nghi.
“Tiểu tử, ngươi tên là gì?” Sau đó Đào Bằng cười một tiếng, trực tiếp đi đến gần Lâm Lăng.
“Chào bá phụ, ta tên là Lâm Lăng.” Lâm Lăng không kiêu ngạo không nịnh nọt, mỉm cười và nói: “Lần đầu gặp mặt, nếu có gì thất lễ thì mong thứ lỗi cho.”
Nhìn vẻ mặt trấn định thong dong của Lâm Lăng, Đào Bằng âm thầm gật đầu. Ấn tượng đầu tiên đối với người này cũng xem như tán thành.
“Họ Lâm…”
Sau đó ông ta nghĩ lại, trong đầu nhanh chóng tìm tòi những gia tộc trong các Điện Tông, nhưng cuối cùng lại không có đại gia tộc Lâm thị nào cả.
“Lâm Lăng? Ta nhớ ra rồi, hắn chính là quán quân của cuộc thi Bách Viện.”
“Cuộc thi Bách Viện, không phải là cuộc thi của học viện bên ngoài à?”
“Ha hả, ta còn tưởng là có địa vị gì, thì ra chỉ có thân phận như vậy.”
Khi biết được lai lịch của Lâm Lăng, đám người trong sảnh lập tức dùng ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm vào hắn. Tiếng bàn tán đó đều mang theo vài phần khinh miệt, đặc biệt là những tiểu bối trẻ tuổi của các gia tộc Điện Tông, càng cảm thấy mình ưu việt tài giỏi hơn nhiều.
Dù sao so sánh với vương triều bên ngoài thì căn cơ hùng mạnh của Điện Tông giống như thành phố lớn so với nông thôn nhỏ. Cảm giác ưu việt đó nghiễm nhiên là một loại phản ứng tâm lý theo bản năng.
Vẻ mặt Lâm Lăng vẫn rất lạnh nhạt, tiếng châm chọc xung quanh không tạo thành chút dao động cảm xúc nào trong hắn. Sinh ra trong gia thế hùng mạnh, chẳng qua là đầu thai tốt, may mắn mà thôi, nhưng mọi chuyện trong tương lai lại không phải tuyệt đối.
Đào Bằng bên cạnh vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Lâm Lăng, nhìn thấy hắn vẫn bình tĩnh như vậy thì ấn tượng tốt trong lòng ông ta lại tăng thêm vài phần.
Vững vàng bình tĩnh.