*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong bầu trời đêm, vẻ mặt Vệ Bình lãnh đạm.
Thời điểm âm thanh vang lên, tòa núi đá đen trên không trung xoay tròn, tràn ngập năng lượng dao động cực kỳ mờ mịt.
Năng lượng nhanh chóng lan tràn ra, không gian xung quanh Trương Khải Nguyên lập tức đọng lại.
Thân hình đang vọt tới trước của Trương Khải Nguyên cũng đột nhiên bất động.
“Không xong rồi!”
Nhận thấy bản thân không có cách nào nhúc nhích, vẻ mặt Trương Khải Nguyên phẫn nộ dữ tợn, cuối cùng lộ ra sắc mặt đỏ đậm hoảng sợ.
Vội vàng thúc giục linh lực trong cơ thể, ý đồ tránh thoát.
Uỳnh—–!
Nhưng mà ngay sau đó, một Trọng Phong * (chóp núi lớn dùng trấn áp) lớn màu đen bỗng nhiên ập đến, hung hăng đè ở trên người ông ta.
“Phụt!”
Trương Khải Nguyên kêu lên thảm thiết, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Nhìn thấy cảnh này, quần chúng vây xem nhịn không được thở sâu.
“Không thể tin được, Vạn Giới Trấn Càn Phong thực sự ở trên người Vệ Bình.”
“Tương truyền uy lực của nó có thể so sánh với chín bảo vật trấn tông của Cửu Đại Điện Tông.”
“Đó là đương nhiên, Vạn Giới Trấn Càn Phong chính là bảo vật có nguồn gốc từ thời kỳ viễn cổ, là Thần Khí được đặc biệt chế ra để trấn áp các chủng tộc ngoại lai.”
Ánh mắt bọn họ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào Trọng Phong màu đen đang trấn áp trên người Trương Khải Nguyên sôi nổi bàn tán.
“Thật là một Bảo Khí lợi hại!”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi ngưng, trong lòng cũng có chút kinh ngạc.
Không thể tin được một cường giả Thánh Vực cấp năm lại bị một Bảo Khí trấn áp tại đây, ngay cả lực chống trả cũng không có.
“Lâm Lăng, đã tìm được đồ vật chưa?”
Chợt Vệ bình chuyển mắt, nhìn về phía Lâm Lăng cách đó không xa, dò hỏi.
“Dạ.”
Lâm Lăng gật đầu, mở hộp ngọc trong tay ra.
Ngay lập tức, Vạn Huyết Linh Chi và Huyền Hải Băng Phách trực tiếp hiện ra dưới ánh mắt của mọi người.
Thấy thế, mọi người mới bừng tỉnh.
Hóa ra chấp sự trẻ tuổi tên Lâm Lăng này, đêm nay lẻn vào Trương phủ chính là để tìm lại hai bảo bối này.
Đối với việc Lâm Lăng có thể ở dưới mí mắt của nhiều cao thủ Trương gia như vậy mà lấy được bảo vật, hơn nữa còn thành công chạy trốn đến tận đây, bọn họ cũng cảm thấy có chút không tưởng tượng được.
Lúc này, từ phía chân trời truyền đến từng tiếng xé gió.