Nhìn hoàn cảnh tràn ngập sương đỏ quanh mình, đa số đệ tử nội viện đều có chút hoang mang.
“Sâu trong bí cảnh có một tòa cung điện, nơi đó mới là điểm thí luyện thật sự.” Người nói là một thanh niên tóc ngắn khá lớn tuổi.
Hiển nhiên hắn ta không phải mới đến bí cảnh Thiên Hỏa để thí luyện lần đầu.
“Chu Vân sư huynh, sâu trong bí cảnh nằm ở hướng nào?”
“Xin Chu sư huynh dẫn chúng ta đến đó.”
Nghe thấy thanh niên tóc ngắn có kinh nghiệm, các đệ tử nội điện xung quanh lập tức vây quanh đến, lộ ra vẻ mặt nịnh hót.
“Một đám tay mơ.” Bên kia, có một người đàn ông tóc dài lạnh lùng nhìn, lạnh nhạt nói.
Sau đó hắn ta lập tức dẫn theo những đệ tử nội viện đi theo mình lao về hướng Nam.
“Khoe khoang cái gì, điện chủ nói là các sư huynh đệ phải nâng đỡ lẫn nhau.”
Thanh niên tóc ngắn tên là Chu Vân kia rất bất mãn mà trừng mắt nhìn theo hướng đám người của thanh niên lạnh lùng kia rời đi, sau đó hắn ta duỗi tay, chỉ về hướng đám người kia và nói: “Hướng đó dẫn thẳng vào sâu trong bí cảnh.”
“Trong nơi đó tồn tại ba tòa cung điện viễn cổ liên thông, mỗi tòa cung điện đều có sát hạch thí luyện, thông qua là có thể đi thẳng vào nơi sâu nhất.”
“Nghe nói đến được tòa cung điện sâu nhất kia thì có thể đạt được Thiên Viêm Hỏa Tinh.”
“Nhưng kẻ thất bại thì sẽ bị truyền tống ra ngoài.”
“Nhưng các ngươi cẩn thận một chút, trên đường đi tới cung điện viễn cổ có hỏa trận ngăn cản, hơi vô ý một chút cũng sẽ bị thương nặng.”
Nói xong lời này, Chu Vân cũng không nhiều lời nữa, thân thể bỗng bay vút lên.
Thì ra là thế.
Những người khác bừng tỉnh gật đầu, cũng lập tức sôi nổi lên đường.
“Thiên Viêm Hỏa Tinh…” Ở cuối cùng đám người, Lâm Lăng lẩm bẩm nói.
Tuy không biết thứ đó có tác dụng gì, nhưng hẳn có giá trị rất lớn trong bí cảnh này. Người một lòng hướng võ đã là tranh mệnh với trời, trong cơ thể chảy xuôi dòng máu thám hiểm, sức hút việc thăm dò bí cảnh không rõ này càng thêm mãnh liệt.
Vèo!
Sau đó, Lâm Lăng đột nhiên một bước về phía trước, lao sát theo đám người đang chạy nhanh phía trước.
Địa vực không gian bí cảnh vô cùng rộng lớn. Hơn nữa hình như không phân chia ngày đêm, Lâm Lăng cẩn thận đi theo đoàn đệ tử nội viện kia.
Toàn bộ quá trình, hắn hoàn toàn quên mất đã trôi qua bao lâu. Lâm Lăng không khỏi bừng tỉnh, khó trách tốc độ thời gian trong bí cảnh Thiên Hỏa lại có khác biệt với bên ngoài, ở chỗ này hoàn toàn không có khái niệm thời gian.
Sau khi không ngừng đi vào sâu trong bí cảnh, không khí xung quanh cũng càng khô nóng, sóng nhiệt mãnh liệt thổi quét qua mặt, giống như bị lửa nướng.
Mặc dù các đệ tử nội điện đã đạt tới cảnh giới Thánh Vực, nhưng rất nhiều người vẫn không chịu nổi luồng gió nóng này, sôi nổi khởi động cái lồng linh khí hộ thể.
Bởi vì sương đỏ quá đậm, tầm nhìn không rõ ràng, mọi người cũng không dám bay tới quá nhanh, tốc độ kia cũng chỉ nhanh hơn đi đường một chút.
Đúng lúc này, Lâm Lăng đang bay vút đến đột nhiên nghe thấy trên đỉnh đầu truyền đến từng tiếng nổ vang.
Hả?