*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi chấp sự áo trắng phụ trách nơi này đang muốn kiểm tra Truyền Tống Trận có vận hành bình thường hay không thì ở phía chân trời phía sau, một tiếng xé gió mãnh liệt đột nhiên cắt ngang động tác của hắn.
“Đó là…” Chấp sự áo trắng lập tức quay đầu lại, ngước mắt lên.
Khi nhìn thấy có người nâng một bộ quan tài bay tới, đồng tử trong mắt hắn lập tức co chặt lại.
“Hắc Ám Điện Tông, nội điện.” Lâm Lăng đáp xuống gần đó, ánh mắt lạnh như băng quét về phía chấp sự áo trắng.
Nghe vậy, chấp sự áo trắng mới tỉnh táo lại từ kinh ngạc.
“Ngươi nâng quan tài đi đến hắc ám Điện Tông là muốn làm gì?” Hắn ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, lại nhìn thoáng qua cái quan tài làm người ta sởn tóc gáy kia, nhịn không được mà dò hỏi.
“Có việc.” Lâm Lăng lạnh nhạt đáp, bước chân trầm ổn trực tiếp đi về hướng Truyền Tống Trận.
Chấp sự áo trắng nhíu mày.
Tuy cũng không vừa lòng với câu trả lời của Lâm Lăng, nhưng hai bên đều là thành viên của Chấp Sự Đường, hắn cũng không ngăn cản.
Rất nhanh Truyền Tống Trận đã được mở ra.
Vèo ——!
Năng lượng không gian kích động, thân thể Lâm Lăng chợt biến mất dưới ánh mắt kinh ngạc của chấp sự áo trắng.
“Phanh!”
Cùng lúc đó, trên đỉnh núi nơi xa đột nhiên truyền ra một tiếng nổ vang, quầng sáng trận pháp vây khốn bốn người đột nhiên hỏng mất.
“Chúng ta mau đi, nhất định lão đại muốn một mình đi đến Hắc Ám Điện Tông báo thù!”
Lôi Mông và Tần Vũ phá trận lao ra, sau đó vô cùng lo lắng bay nhanh lên không trung. Vẻ mặt hai người hết sức nôn nóng, đều đoán được hành động của Lâm Lăng.
Hắc Ám Điện Tông, khu vực nội điện.
Lúc này đã là chạng vạng.
Dưới ánh tà dương hoàng hôn, Lâm Lăng khiêng quan tài trên vai, bước từng bước một đi đến quảng trường trung tâm. Hành động quỷ dị của hắn khiến không ít đệ tử nội điện chú ý.
“Chấp sự áo trắng kia đang làm gì? Sao lại khiêng quan tài tới Điện Tông chúng ta.”
“Ta biết hắn, hình như là Lâm Lăng, cũng đến từ học viện Thiên Diễn bên ngoài giống như Cổ Vân Nhạc.”
Dọc đường đi, đệ tử nội điện xung quanh bàn tán sôi nổi. Khi nhắc tới cái tên Cổ Vân Nhạc, bọn họ lập tức hít một ngụm khí lạnh, cứ như ý thức được cái gì, cả đám đều biến sắc.
Trong nhất thời, bất cứ đệ tử nội điện chú ý tới Lâm Lăng đều tò mò đi theo, muốn xem rốt cục hắn muốn làm gì.
Chỉ hơn mười giây ngắn ngủn mà đám người đi theo đã càng ngày càng nhiều. Tình cảnh này giống như một đám đông nhanh chóng di chuyển, khí thế mênh mông cuồn cuộn.
Sau đó, khi đến quảng trường