“Phanh!”
Một tiếng nổ vang, quầng sáng trận pháp ngăn cách bao trùm trên quan tài lập tức hỏng mất. toàn bộ quan tài cũng theo đó mà nổ tung.
Chỉ thoáng chốc, thi thể của Cổ Vân Nhạc trực tiếp bị đánh bay ra, lăn xuống mặt đất bên ngoài lôi đài.
“Lão tứ!!”
Thấy thế, trong lòng Lâm Lăng, Tần Vũ, Lôi Mông trầm xuống, lập tức lao đến cùng một lúc.
Nhìn tình cảnh này, mọi người chung quanh đầy mặt ngạc nhiên, sau đó đều nhíu mày. Hiển nhiên họ cũng cảm thấy phản cảm về hành động của Ngô Phong.
Người ta đã bị ngươi hại chết, hiện tại nằm trong quan tài mà còn muốn làm nhục người chết như thế, quả thực là súc sinh!!
“Thật là khốn nạn.” Đào Linh nhíu mày liễu lại, lúc này cũng tức giận đến siết chặt bàn tay trắng như phấn.
“Cổ Vân Nhạc…” Trong mắt Viêm Tâm Nguyệt cũng ứa ra nước mắt.
Cách đó không xa, Ngô Phong chắp tay sau lưng, khóe miệng nhếch lên một ý cười châm chọc, hoàn toàn không biết tuy hành động này của ông ta thật sự đạt tới âm mưu chọc giận ba huynh đệ Lâm Lăng. Nhưng cũng vì vậy mà làm thiện cảm của đa số thành viên Hắc Ám Điện Tông đối với hình tượng nhân phẩm của trưởng lão hộ điện hạ xuống điểm thấp nhất.
Sau đó, dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, ba người bọn Lâm Lăng cùng nâng thi thể Cổ Vân Nhạc ngồi dựa vào lôi đài.
Đợi đến khi ba người đứng lên lần nữa, ánh mắt bọn họ đã trở nên lạnh căm căm, khớp xương nắm tay siết chặt đến vang lên ‘Răng rắc’.
Sát khí ngập trời tràn ngập ra từ thân thể bọn Lâm Lăng, trực tiếp nhắm vào Ngô Phong.
“Lúc trước, khi bốn huynh đệ chúng ta kết bái từng nói cái gì.” Lâm Lăng trầm giọng mà chậm rãi nói.
“Có phúc cùng hưởng, cùng chung hoạn nạn, không mong sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày!” Vẻ mặt Lôi Mông, Tần Vũ lạnh như băng, trăm miệng một lời mà đáp lại.
Lời này vang lên, trong đầu ba người đều hiện ra hình ảnh năm đó bốn huynh đệ quỳ xuống đất đưa tay lên trời, cùng nhau kết bái.
“Giết!!!” Sau đó, Lâm Lăng gầm lên một tiếng, đột nhiên bùng nổ.
Chỉ thoáng chốc, ba bóng người đột nhiên lao vút lên, ba tiếng nổ vang dội như ba đạn pháo ầm ầm lao về phía Ngô Phong.
“Kẻ cãi lời, giết không tha!”
Cao thủ hộ điện của Hắc Ám Điện Tông cũng không phải hiền lành gì, nhìn thấy bọn Lâm Lăng ra tay thì lập tức phán tử hình!
Vèo vèo vèo…!!!
Trong nháy mắt, từng bóng dáng lao vút ra, giống như một cái lưới đen che trời lấp đất khổng lồ bao phủ về hướng ba người.
Thấy tình cảnh này, thành viên Chấp Sự Đường lại lựa chọn im lặng. Vừa rồi bọn họ đã cho Lâm Lăng một cơ hội, nếu bỏ vũ khí chịu trói thì có thể bảo vệ hắn an toàn rời khỏi Hắc Ám Điện Tông.
Nhưng với thế cục hiện tại, nếu ra tay ngăn cản thì nhất định sẽ gây nên chiến tranh với người của Hắc Ám Điện Tông, đến lúc đó không thể cứu vãn được nữa.
“Hôm nay không gi ết chết lão tặc này thì ta thề không bỏ qua!” Đôi mắt đỏ rực của Lâm Lăng tỏa ra sát ý hung ác đến cực đoan, dán mắt nhìn chằm chằm vào Ngô Phong.
Sau đó, từng phân thân ma ảnh lại hiện ra lần nữa, tất cả đều là phân thân mang hình dạng Long Nhân, chiến lực đó còn mạnh hơn lúc nãy mấy lần!
Cùng lúc đó, bốn sủng vật Kinh Kha, Lang Vương, Nghĩ Hoàng, Hổ Bá cũng bị Lâm Lăng triệu hồi ra hết.
Oanh ——!