*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Khí phách như vậy, nhìn khắp toàn bộ đại lục Thương Khung, thử hỏi ai có thể làm được?”
Cổ Vân Nhạc gục đầu xuống, thanh âm trầm thấp tự nói: “Ta tình nguyện chết cũng không muốn lão đại báo thù cho ta.”
“Nếu như vậy, hắn cũng sẽ không bởi thế mà bị liên lụy……”
Nghe vậy, trong lòng Dương Cương hơi xúc động. Có chút hâm mộ đối với tình nghĩa huynh đệ của bốn huynh đệ bọn họ.
Thời còn trẻ, ông cũng từng có khát vọng kết bạn với những người bạn tốt. Nhưng ở bên trong Điện Tông, đa số mọi người đều vì tài nguyên tu luyện mà tranh đấu gay gắt. Cái gọi là bằng hữu, ở trước lợi ích cũng chẳng là gì.
“Nếu ngươi muốn giúp Lâm Lăng, vậy nhanh chóng tăng thực lực bản thân lên, mạnh mẽ đến bất kỳ kẻ thù nào cũng không thể lay động được ngươi.”
Dương Cương vung tay lên, bàn tay linh lực trói buộc Linh Anh thể của Cổ Vân Nhạc đột nhiên tiêu tán. Lời khích lệ này đối với tâm cảnh Cổ Vân Nhạc lúc này, không nghi ngờ gì là cực kỳ có ích.
“Đệ tử hiểu rõ, về sau xin Dương điện chủ chỉ bảo nhiều hơn, khổ mấy cũng không sợ.”
Cổ Vân Nhạc trịnh trọng gật đầu, trong mắt lập loè ánh sáng kiên nghị.
Chợt, ánh mắt hắn ta rét lạnh, lẩm bẩm nói: “Lão đại, ngươi chờ ta.”
……
Lúc này, Lâm Lăng đã đến đại lục Thương Khung.
Hắn lại mặc bộ y phục bí ẩn của “Kinh Kha”, đeo mặt nạ kim loại lạnh băng, quay đầu nhìn về phía bờ bên kia hải vực mênh mông.
Nhớ lại quãng thời gian tu hành mấy năm ở Cửu Đại Điện Tông, trong lòng đầy cảm khái. Lần từ biệt này, mấy huynh đệ bọn họ cũng không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Nhưng mà lúc này, trong tầm mắt rộng lớn, Lâm Lăng chú ý tới trên bầu trời xa xa xuất hiện rất nhiều bóng đen đang tìm kiếm khắp nơi.
Nhìn cách ăn mặc của những tên đó, đều không phải là Chấp Sự Đường, mà là thành viên của Hắc Ám Điện Tông.
Vèo——–!
Lập tức, thân hình Lâm Lăng khẽ động, bay vút về phía Lãnh Địa Hỗn Loạn.
Mà lúc này, tại phòng tông chủ của Hắc Ám Điện Tông. Ngụy Bách nghe thuộc hạ báo cáo tin tức, sắc mặt xanh mét.
“Đường đường là Pháp Hình Các thế mà lại để tội phạm trốn thoát, thật là nực cười!”
Ngụy Bách hừ lạnh một tiếng, rất bất mãn với chuyện Lâm Lăng bỏ chạy. Thậm chí hoài nghi chính Vệ Bình giúp Lâm Lăng chạy thoát.
“Tông chủ đại nhân, không cần tức giận với một nhân vật nhỏ, lão phu đã phái rất nhiều cao thủ đi truy lùng, chắc chắn rất nhanh sẽ có kết quả.”
Đại trưởng lão Hứa Xương nghiêm nghị cung kính nói: “Nhưng chuyện hiện tượng kì lạ của thiên địa lúc trước, ngài và tám vị tông chủ khác đã tra xét được đến đâu rồi?”
Nhắc đến đề tài này, sắc mặt Ngụy Bách liền trở nên ngưng trọng.
“Kết giới phong ấn không gian quả nhiên có chút lơi lỏng.”
“Ngụy Bách nheo mắt, trầm giọng nói: “Phong ấn đã vạn năm, đã truyền thừa qua nhiều thế hệ, rất có khả năng sụp đổ ở thế hệ chúng ta.”
Nghe vậy, trong mắt Hứa Xương hiện lên một tia kinh dị. “Tông chủ đại nhân, ý ngài là người dị tộc Viễn Cổ sắp….”
“Trước hết đừng để lộ tin tức này ra ngoài, tránh tạo thành khủng hoảng!”
Ngụy Bách xua tay, đánh gãy lời Hứa Xương, lãnh đạm nói: “Truyền lệnh xuống, bắt đầu từ ngày hôm nay, lựa chọn con cháu ưu tú bên trong Điện Tông tập trung bồi dưỡng.”
“Mở tất cả tài nguyên tu luyện ra!”
“Nếu có kẻ dám trái lệnh, hoặc là trộm cắt xén tài nguyên, đều sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”