*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật sự chiến lực của nó thật khó có thể đánh giá được.
“Tiểu Bạch, có muốn đấu với lão đại một chút không?”
Trong lòng Lâm Lăng bắt đầu có chút rục rịch, muốn thử sức với Tiểu Bạch.
“Không đâu, ta sợ đả thương ngươi.” Ai ngờ, trong đầu lại truyền đến giọng nói kiêu ngạo của Tiểu Bạch.
“Không có sao, ngươi cứ việc đánh, ta chịu được.” Lâm Lăng lắc đầu cười, trong nháy mắt Chiến Giáp Cương Thép bao phủ cả người.
Một thân kim loại đứng dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng lạnh như băng.
Vèo!
Tiếp theo, Tiểu Bạch bị không gian hệ thống triệu hồi ra lần thứ hai.
“Lão đại, thoạt nhìn bộ trang bị này của ngươi trông rất quý, nếu bị đánh hỏng thì phải làm sao?”
Đôi mắt đỏ của Tiểu Bạch Lộ nhìn chằm chằm trang bị của Lâm Lăng, giọng điệu có chút do dự.
“Đừng quá tự tin vào lực lượng của mình, ngươi có thể đánh rồi nói sau.” Khóe miệng Lâm Lăng hiện lên một nụ cười.
Đúng lúc có thể nhân cơ hội này để luyện tập sử dụng Chiến Giáp Cương Thép.
“Tốt, vậy ta sẽ không khách sáo đâu!”
Hiển nhiên những lời này đã k1ch thích đến Tiểu Bạch. Con ngươi nó bỗng dưng đỏ lên như máu, đột nhiên trong lòng bàn tay hiện lên Hạo Thiên Huyền Bổng, chiến ý sáng quắc.
Ngay khoảnh khắc sau đó Lâm Lăng và Tiểu Bạch một người một thú đều đáp xuống khu rừng cây rậm rạp.
Bừm——!
Cùng lúc đó, một trận pháp ánh sáng nhanh chóng lan rộng ra, lấy đám người Lâm Lăng làm trung tâm, nhanh chóng bao phủ phạm vi mấy trăm mét.
“Lão đại, hãy đón lấy một gậy này!”
Tiểu Bạch nhếch miệng cười, giọng nói vừa dứt, thân thể thú cường tráng của nó đột nhiên mạnh mẽ lao về phía Lâm Lăng.
Huyền bổng trong tay mang theo một cỗ gợn sóng lực lượng kh ủng bố, dường như xé rách không khí, hung hăng đánh xuống.
Lâm Lăng mặc lên Chiến Giáp Cương Thép, võng mạc hiện ra hình ảnh điện tử của Long Viên Viễn Cổ.
Trải qua phân tích dữ liệu, Lâm Lăng không cần phán đoán nhưng vẫn nắm giữ được quỹ đạo công kích của Tiểu Bạch trong nháy mắt.
Lúc này, bàn tay Lâm Lăng vừa nhấc lên, năng lượng ánh sáng nhanh chóng ngưng tụ.
Bắn!
Đột nhiên một đạo năng lượng mạnh mẽ xuất ra, trực tiếp đánh vào Hạo Thiên Huyền Bổng.
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề vang lên.
Tiểu Bạch cảm thấy trường bổng trong tay run rẩy, sau đó bị lực dư chấn mạnh mẽ chấn động bắn ngược về sau.
Lâm Lăng lập tức thả người xông lên, bàn tay kim loại nắm chặt thành nắm đấm xông tới.
Oanh ——!
Tiểu Bạch không tránh né, đồng thời cũng dùng nắm đấm phản kích lại.
Trong nháy mắt hai đấm va chạm vào nhau, cát đá xung quanh trực tiếp bị một cỗ gió mạnh hất bay đi.
Tuy nói chiến giáp cương thép cực