*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bên cạnh bàn ăn.
Tay của Tần Vũ không ngừng véo má Cổ Vân Nhạc.
“Kỳ quái, bộ dạng của ngươi không phải là ảo thuật biến thành sao?”
Nhưng mà lần này mò mẫm khiến hắn ta càng thêm nghi ngờ.
“Đây là sự thật, cũng không phải ảo thuật.”
Cổ Vân Nhạc nhếch miệng cười, sau đó vỗ vào tay Tần Vũ.
“Thật sự?!”
Nghe vậy, sắc mặt đám người Lâm Lăng hơi giật mình.
Vốn tưởng rằng lần này Cổ Vân Nhạc muốn tạo điểm nhấn, sử dụng dịch dung thuật để đùa giỡn bọn họ. Không ngờ là đổi mặt thật!
“Lúc trước vốn định trùng tu thân thể, nhưng quá trình thật sự quá nguy hiểm, Linh Anh của ta thiếu chút nữa đã bị phản phệ lại, cho nên đành phải bỏ qua.”
Cổ Vân Nhạc khóe miệng nhếch lên, hắc hắc cười nói: “Cũng may, có một đệ tử nội điện ở ảo cảnh thí luyện, không cẩn thận chết khi thí luyện.”
“Linh hồn sụp đổ, thân thể còn nguyên vẹn không bị thương gì, Linh Anh cũng còn tồn tại.”
“Sau khi ta thay đổi cơ thể cảm thấy rất tốt hơn nữa còn không bị phản phệ, Linh Anh vô chủ kia khó mà kiếm lại lần nữa!”