Ở phía trước cũng không có kiến trúc gì, ngược lại chỉ có một cánh cửa đá khổng lồ, khảm ở trong vách đá, tràn ngập một cỗ hương vị cổ xưa.
Hai cánh cửa dày nặng, bị rêu và cỏ dại chất đống che phủ đi.
Nhưng các hoa văn Hỏa Phượng được điêu khắc trên đó, cùng với các loại phù văn phức tạp khác, vẫn có thể mơ hồ thấy được.
Sưu sưu sưu!!!
Mà lúc này, tiếng bước chạy vội vàng truyền đến.
Tiếp theo, hơn trăm đạo thân ảnh xuất hiện ở nơi này.
Những người đó ăn mặc khác nhau, đều là đệ tử thân truyền của các Điện Tông.
Hiển nhiên, cũng nhờ vào cảm ứng của Linh Anh mà bọn họ tìm được nơi này.
Ánh mắt Lâm Lăng đảo qua, thầm quan sát được trong đám người này dã xuất hiện năm trên chín đại Điện Tông.
Ngoại trừ Phong Linh tông, Hỏa Vân tông và Hắc Ám Điện Tông ra. Còn có người của Bạch Lân Tông, cùng với Mộc Sùng Tông.
Đệ tử Bạch Lân tông, thống nhất mặc áo bào màu trắng, dáng vẻ hiên ngang, tay áo phiêu phiêu.
Bởi vì các thế lực Điện Tông vẫn luôn giằng co với nhau, từ trước đến nay Bạch Lân tông vẫn luôn có xung đột với Hắc Ám Điện Tông, dẫn đến dù các đệ tử trong điện có gặp phải nhau cũng không mấy thân thiện.
Về phần Mộc Sùng Tông, mặc trên người trang phục võ giả màu xanh biếc, võ tu của bọn họ tương đối đặc biệt, liên quan đến sinh mệnh thực vật. Thuộc tính năng lượng có ẩn chứa linh lực mộc hệ, thậm chí còn có công hiệu chữa thương.
Lâm Lăng xuất hiện ở chỗ này, rất nhanh đã khiến cho những đệ tử của Phong Linh tông chú ý tới.
Ánh mắt bọn họ nghi hoặc nhìn về phía Lâm Lăng.
Tuy trên người Lâm Lăng mặc trang phục của Phong Linh Tông, nhưng trên mặt lại đeo mặt nạ, căn bản không cách nào nhận ra là vị sư huynh đệ nào.
“Tại hạ Hoa Phong, sư phụ là Tam trưởng lão, xin hỏi ngươi là?”
Người lên tiếng là một đệ tử có khuôn mặt tuấn lãng của Phong Linh tông.
Hắn đến gần, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Lâm Lăng.
Ở phía sau là đông đảo đệ tử Phong Linh tông đi theo, dường như hắn là người dẫn đầu của đám người này. Rõ ràng bọn họ đều cùng học một sự phụ với Hoa Phong.
Dưới mặt nạ, khóe miệng Lâm Lăng hơi giật giật.
Lần này gặp phải đệ tử “đồng môn”, làm thân phận của hắn có chút lung túng rồi.
Mắt thấy Lâm Lăng vẫn yên lặng không nói, ánh mắt Hoa Phong di chuyển về phía trước ngực áo của hắn.
Nơi đó, không chỉ thêu biểu tượng của Phong Linh tông, mà còn còn đánh dấu tên họ, cùng với sư phụ là ai.
“Lâm Thiên, đồ đệ của đại trưởng lão?!”
Khi nhìn thấy thông tin thân phận trước ngực Lâm Lăng, ánh mắt Hoa Phong hơi kinh ngạc.
Hắn vô cùng rõ ràng số đồ đệ thân truyền của Đại trưởng lão, chỉ có năm người.
Hơn nữa thiên phú của mỗi người đều cực kỳ bá đạo, tu vi thực lực có thể so với đại đệ tử cấp cao, sấp xỉ với “Thánh tử” Phong Linh tông.
Nhưng người trước mắt này gọi là “Lâm Thiên”, hắn chưa từng nghe qua bao giờ.