*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đôi mắt đỏ tươi của chiến sĩ Đầu Trâu nhìn qua, lập tức kinh ngạc không thôi, chỉ thấy đằng trước lưỡi rìu dày nặng lại có một con bọ ngựa nhỏ chống đỡ.
Toàn thân con bọ ngựa này đen nhánh, cả người quanh quẩn ngọn lửa màu đen, hai cái chi giống như trường đao bổ vào lưỡi rìu, lập tức chặn thế công lại!
“Sao… Sao có thể?!”
Đồng tử trong mắt chiến sĩ Đầu Trâu chấn động kịch liệt, gương mặt dữ tợn tràn ngập khó tin. Hiển nhiên gã cũng không nghĩ tới sức mạnh hung hãn mà trước nay mình luôn lấy làm tự hào mà giờ lại bị một con bọ ngựa nho nhỏ chặn lại!
Chuyện này hoàn toàn điên đảo nhận thức của chiến sĩ Đầu Trâu đối với sức mạnh.
Mà trong lúc gã ngơ ra, Kinh Kha trong trạng thái ẩn thân sớm đã lao lên đầu.
“Xèo!”
Cái gai đuôi sắc bén hung hăng đâm vào đầu trâu, sau đó cái gai đó đảo lộn một vòng, trực tiếp khuấy cho bộ não trong đó nát bấy ra.
Tên đầu trâu chết bất đắc kỳ tử rồi cũng bị Kinh Kha trực tiếp cắn nuốt.
Lang Vương dùng ánh mắt âm u lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Kinh Kha, ánh mắt này có vẻ mang theo chút bất mãn vì Kinh Kha lại giành mất con mồi của nó.
Bạch bạch!!
Sau đó nó bỗng xoay người, Đao Chi huy động, xích sắt quấn quanh người Lâm Lăng lập tức đứt gãy.
“Hả…”
Biến cố đột nhiên xảy ra khiến những chiến sĩ tộc Thú Nhân xung quanh đều sợ ngây người. Bọn chúng ngơ ngẩn, không tưởng tượng nổi mà nhìn cảnh tượng này.
Vốn tưởng rằng chỉ là một nhân loại thấp hèn đợi bị làm thịt, không ngờ tên này còn giấu hai con sủng vật hùng mạnh, chỉ dùng đến hai ba đòn đã gi ết chết chiến sĩ Đầu Trâu!
“Không để lại tên nào.” Tiếng nói lạnh như băng của Lâm Lăng vang lên. Chỉ thoáng chốc, một quầng sáng trận pháp ngăn cách đã bao phủ toàn bộ khu rừng trúc.
“Rống!!”
Ngay sau đó, ba con thú Hổ Bá, Tiểu Bạch và Nghĩ Hoàng cùng được triệu hoán ra, chúng sáp nhập với Kinh Kha và Lang Vương rồi điên cuồng nhào về hướng đám chiến sĩ tộc Thú Nhân kia.
“Phanh phanh phanh!!!”
Chỉ thoáng chốc, tiếng đánh nhau kịch liệt vang vọng dày đặc trong rừng trúc.
Lâm Lăng thì lơ lửng trên không trung, trong lúc quan sát cuộc chiến, hắn cũng luôn chú ý động tĩnh bên ngoài, đề phòng những chấp sự Huyết Bào đó đến. Nếu phát hiện thì hắn sẽ lập tức triệu hồi bọn Tiểu Bạch lại để tránh bại lộ thân phận.
“Phanh!”
Tiểu Bạch biến hóa thành hình dạng thật sự của Long Viên viễn cổ, chiến lực mạnh đến dị thường, tay múa may Hạo Thiên Huyền Bổng, cuồng phong lập tức nổi lên.
Những đại đao rìu lớn của đám Thú Nhân thò ra ngăn cản đều bị đập đến run lên kịch liệt, thậm chí đứt gãy.