*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồng thời, năm công kích vô hình lần lượt lao về hướng bọn Tiểu Bạch và Kinh Kha. Thế công thâm nhập linh hồn này lập tức khiến bọn Kinh Kha mất đi sức chiến đấu, phát ra tiếng gầm thê lương.
Hơn mười võ giả Tử tộc phía sau tiếp tục không ngừng thi triển công kích linh hồn với Lâm Lăng, làm hắn không có không rảnh phân tâm.
“Cút!”
Một tiếng hét to nổ vang, sừng Long Viên trên đầu Tiểu Bạch lập tức nở rộ ra ánh sáng vàng lộng lẫy. Công kích linh hồn chui vào cơ thể nó trực tiếp bị phá hủy.
Ngay sau đó, linh khí thiên địa xung quanh lập tức xao động, ánh sáng vàng phân thành vô số sợi tơ vàng thật nhỏ, tốc độ đó nhanh như tia chớp, trong chớp mắt đã quấn chặt lấy thể linh hồn của đầu lĩnh Tử tộc kia.
Những sợi tơ vàng kia như ẩn chứa dao động năng lượng cực kỳ thô bạo, mặc cho thể linh hồn giãy giụa kịch liệt thế nào cũng không thể thoát khỏi.
“Long Viên viễn cổ?!”
Lúc này, rốt cuộc đầu lĩnh Tử tộc cũng phát hiện sự không tầm thường của Tiểu Bạch. Ban đầu hắn ta cho rằng sủng vật này chỉ là ma thú dạng vượn, không ngờ lại là Long Viên viễn cổ trong truyền thuyết!
Một loại hung thú đáng sợ có khả năng phòng ngự vật lý mạnh ghê gớm, làm lơ mọi công kích linh hồn!
“Rống!”
Tiểu Bạch há cái miệng dữ tợn ra, thể linh hồn bị tơ vàng quấn quanh trực tiếp bị kéo vào trong miệng, lập tức nuốt mất.
Thấy tình cảnh này, những võ giả Tử tộc đó như gặp phải khắc tinh, lập tức sợ ngây người.
“Mau bỏ đi!”
Bọn họ liên tục thay đổi sắc mặt, lập tức lui nhanh thoát đi, không ai dám đối mặt với Tiểu Bạch.
“Thì ra Tiểu Bạch có thể miễn dịch với công kích linh hồn.”
Ánh mắt Lâm Lăng chớp động, có phát hiện mới về loài thú Long Viên viễn cổ này.
“Tiểu Bạch, không để lại tên nào hết!” Nhìn thấy hơn mười võ giả Tử tộc trốn đi, Lâm Lăng lập tức lên tiếng ra lệnh với Tiểu Bạch.
“Được!”
Trong mắt Tiểu Bạch lộ ra tia hung ác, nắm Hạo Thiên Huyền Bổng, lập tức như hổ vào dương dê, bỗng hung tợn vồ đến.
…
Mà lúc này, Lôi Oánh Oánh bay đến ngoài rừng nhìn thấy phía sau không có dị tộc đuổi giết, ánh mắt nàng quét qua mọi nơi, ý đồ tìm kiếm cứu binh.
Dù sao ca ca thần bí kia thật sự quá tốt, Lôi Oánh Oánh không đành lòng thấy chết mà không cứu.
Đúng lúc này, ba bóng người xé gió bay tới, trong đó có một người mặc áo đỏ cường tráng khiến nàng chú ý.
“Ca ca!” Đôi mắt Lôi Oánh Oánh sáng ngời, lập tức vung tay lên, tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng.
“Không sai, đó là Oánh Oánh!” Bóng đỏ cường tráng kia hơi giật mình, lập tức la lên với hai người đang sóng vai phi hành cùng: “Lão nhị, lão tứ, chúng ta mau qua đó.”
Hiển nhiên ba người này chính là Lôi Mông, Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc.