*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Cái tên Dị Ma này còn biết chiêu thôn phệ sao?”
Nhìn thấy một màn này, mắt Lâm Lăng hơi trầm xuống. Lúc này thân hình đột nhiên phóng lên, bắt đầu thế tiến công mạnh mẽ, hoàn toàn không để cho đối phương có một chút cơ hội nào th ở dốc.
Dị Ma bốn cánh chỉ có thể vừa thôn phệ độc tố vừa chống lại Lâm Lăng và cả Kinh Kha đang ẩn thân thần bí.
Toàn bộ cục diện nghiễm nhiên ở trong tình cảnh bị chèn ép.
Một lúc sau, Lâm Lăng mượn Thuấn Gian Di Động của Kinh Kha, lao lên khoảng không trên đầu của Dị Ma.
Phệ Long Kiếm trong tay hắn dùng kiếm quyết biến ảo, từng luồng khí màu đen vô cùng nồng nặc điên cuồng tỏa ra.
Vù vù vù——–!
Trong phút chốc, kiếm khí bén nhọn tùy ý kích động.
Trong ánh kiếm vô cùng mạnh mẽ đột nhiên ngưng hiện ra một kiếm ảnh màu đen to lớn, long văn hiện lên, đồng thời còn kèm theo tiếng gào hung lệ giống như rồng gầm rú.
Võ học này chính là kiếm thức của Kiếm Tảo Bát Hoang.
Long Khiếu Liệt Không Trảm!
“Chém!”
Một tiếng quát lạnh dội thẳng trời cao của Lâm Lăng, hắn cầm thẳng kiếm bổ đôi xuống.
Ầm——–!
Long văn của kiếm ảnh chém đôi hư không trong nháy mắt, hung hăng bổ về Dị Ma bốn cánh.
“Kiếm ý mạnh quá!”
Thấy thế, trong mắt của tên Dị Ma bốn cánh bỗng co rút lại.
Đối mặt với kiếm thức võ học thánh hóa như thế, hắn ta không dám có ý khinh thường.
Ma khí cuộn trào mãnh liệt như nước thủy triều bộc phát ra không giữ lại một chút nào, từ từ ngưng tụ thành một Ma Giao dữ tợn, rít gào liên tục.
Xoẹt!
Thế nhưng, ngay giây phút thế tấn công đang thi triển ra, hắn chợt cảm thấy dưới thân đau xót.
Nhìn thấy vị trí Kinh Kha công kích lần này là của quý quan trọng nhất của người đàn ông!
Bi thảm hơn là vết chém đó còn chứa độc tố trí mạng, không thể nghi ngờ đã khiến cho Dị Ma bốn cánh trong nháy mắt sợ đến vô cùng tận.
Nhìn thấy của quý của mình gần như sắp bị phế rồi, hắn ta từ từ điều động vòng xoáy thôn phệ xuống phía dưới thân.
Nhưng cũng vào giây phút đó, thế tấn công Ma Giao mà hắn ta ngưng hiện lại bị thiếu năng lượng mà có chút tan biến.
Ầm——!
Long Khiếu Liệt Không Trảm vừa chém xuống, thể năng lượng Ma Giao kia hầu như không có sức chống lại, trong nháy mắt mạnh bạo nứt tan rã.
Sau đó thế tấn công của kiếm ảnh màu đen chưa hết, vẫn mang theo kiếm ý mạnh mẽ sắc bén như cũ, hung hăng chém vào Dị Ma bốn cánh.
Chỉ một tiếng ‘xoẹt’ trực tiếp đem cơ thể một phân thành hai!
Máu tươi đỏ thẫm và nội tạng máu thịt nhất thời bị rơi đầy đất.
Lâm Lăng hít một hơi thật sâu, trận chiến này tuy đã thắng nhưng không hề thấy dễ dàng chút nào.
Nếu không có Kinh Kha âm thầm hiệp trợ, muốn giế t chết được cao thủ Dị Ma này, cái giả phải trả sợ rằng không nhỏ.
So với các dị tộc khác, những ma tộc này có sức chiến đấu khiến cho lòng Lâm Lăng ngưng đi vài phần.
Hắn ngước mắt nhìn về phía lãnh vực cách đó không xa, nếu ngay cả đội trưởng huyết bào có thực lực mạnh nhất cũng thua trước Dị Ma sáu cánh kia. Thì trận chiến này trở nên cực kỳ khó khăn rồi!
“Bùng!”
Đang suy nghĩ vậy, đột nhiên khu lãnh vực hắc ám kia nổ tung lên.
Ngay sau đó một cơ thể nhuốm máu đột nhiên bay ra, đang thụt lùi lại, đồng thời cơ thể của người kia không ngừng truyền ra những tiếng nổ mãnh liệt.