*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Cơ Thanh Vũ rời đi, vẻ nhã nhặn trên mặt Hoàng Tinh Nghị lập tức không còn sót lại chút gì, chậm rãi dâng lên một tia âm u độc ác.
Nhận thấy sự thật sự này, một ít võ giả từng trải bừng tỉnh trong lòng.
Bởi vậy có thể thấy được, những lời nói cử chỉ trước đó của Hoàng Tinh Nghị đều là vì Cơ Thanh Vũ còn ở đây nên mới nhẫn nhịn.
…
Lúc này, Lâm Lăng đi ra khỏi quán rượu đã bay vút đến bầu trời đêm, hắn tìm một ngọn núi nhỏ vùng ngoại ô quảng trường, sau đó đáp xuống đỉnh núi rồi ngồi khoanh chân lại, ngắm trăng uống rượu.
Khi uống cạn rượu, hắn lấy ra một cây đàn cổ từ hệ thống trữ vật không gian, cây đàn này là nhạc cụ lúc trước hắn đoạt lấy trong lúc thi đấu với Cơ Sương ở cuộc thi Bách Viện khi.
Hả?
Họ Cơ!
Lâm Lăng lập tức suy ngẫm, hình như nhớ tới cái gì.
Vừa rồi nghe đám người trong quán rượu bàn tán, hắn biết vị mỹ nữ đánh đàn kia tên là Cơ Thanh Vũ.
Hai bóng người trùng khớp trong đầu, lúc này hắn cũng cảm thấy ngũ quan của Cơ Sương và Cơ Thanh Vũ hiện tại có vài phần tương tự.
“Không phải là lão tổ tông của nàng ta đó chứ?” Lâm Lăng thản nhiên cười, cũng không phỏng đoán quá nhiều về chuyện này.
Sau đó, dưới sự thao túng của linh lực, đàn cổ lơ lửng trước người.
Gió mát phất qua gương mặt, hắn đưa đôi tay khẽ vuốt dây đàn.
Trong lúc ngón tay xoay tròn, một khúc nhạc huyền diệu cứ như tiếng nước chảy mịch mịch, lại mang theo u buồn nhàn nhạt được đàn vang lên từ dây đàn.
Bản nhạc này có tên là [Tinh Nguyệt Thần Thoại], được xem là một trong những ca khúc mà kiếp trước hắn tương đối thích nghe.
Tiếng đàn mãnh liệt vang vọng không dứt trên đỉnh núi, kéo dài thật lâu…
Trên đảo nhỏ sương trắng mênh mông, đàn cổ chậm rãi phát ra những âm điệu mỹ diệu, giao hòa hô ứng với bóng đêm.
“Hả? Một khúc nhạc thật động lòng người.”
Lúc này, Cơ Thanh Vũ đang bay về hướng đảo chủ của Cửu Huyền Tông, nghe thấy tiếng đàn truyền đến trong trời đêm thì lập tức ngừng lại.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh khắp nơi, rất nhanh đã xác định vị trí truyền ra tiếng đàn.
Trong lòng cảm thấy tò mò, thân thể nàng bỗng di động, hóa thành một bóng trắng bay vút vùng ngoại ô phía Bắc.
Chỉ chốc lát, bóng người yểu điệu của Cơ Thanh Vũ rốt cuộc cũng đến mảnh núi rừng này.
Nàng lơ lửng trên bầu trời đêm, ánh mắt nhìn về hướng ngọn núi cách đó không xa.
Chỉ thấy trên đỉnh núi có một người người đàn ông tóc dài đang im lặng đánh đàn, b ắn ra một tiếng đàn du dương thánh thót.
Gió mát phất quá làm những sợi tóc chậm rãi rơi xuống, tiêu sái tuấn tú, cứ như là bạn của trời đất thiên nhiên.