*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong trời đêm, Hoàng Tinh Nghị đứng sừng sững trên không, ánh mắt sắc bén sáng quắc nhìn về phía Lâm Lăng trên đỉnh núi.
Cứ như tiếp diễn sự kiện trong quán rượu, một mùi thuốc súng vô hình như lặng lẽ lan tràn giữa hai người bọn họ.
Trên bầu trời đêm, sương trắng quanh quẩn.
Hoàng Tinh Nghị hiên ngang đứng thẳng giữa không trung, ánh mắt nhìn thẳng vào Lâm Lăng. Nhớ tới cảnh vừa rồi đối phương ở cùng Cơ Thanh Vũ, lãnh ý trong mắt hắn ta càng sâu hơn.
Vẻ mặt Lâm Lăng thì vẫn lạnh nhạt, lấy thực lực hiện giờ của hắn, đối mặt với loại đệ tử cấp bậc này cũng không cảm thấy có chút áp bách nào.
“Ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì, ta chỉ khuyên ngươi một câu.”
Ánh mắt âm u của Hoàng Tinh Nghị nhìn chằm chằm Lâm Lăng, trầm giọng nói: “Cơ Thanh Vũ không phải là nữ tử mà ngươi có thể đụng tới.”
“Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi lại tìm đủ loại thủ đoạn để tiếp cận nàng thì đừng trách sao ta không khách khí.”
Giọng điệu ngạo mạn, mang theo ý uy hiếp không chút che dấu.
Nghe đến đây, ánh mắt Lâm Lăng hơi khựng lại, xem như đã hiểu được nguyên nhân thật sự trong đó. Chỉ vì một nữ tử không có bất kỳ quan hệ gì, mà giương cung bạt kiếm với người khác.
Cái này không tính tới có khí khái đàn ông hay không, mà vấn đề là chuyện này hoàn toàn không cần thiết xảy ra, không đáng.
“Ta không có hứng thú với nàng.”
Vẻ mặt Lâm Lăng lạnh nhạt, trong lời nói cũng đanh thép không kém, nói: “Ta cũng cảnh cáo ngươi một lần, nếu lại đến tìm ta gây sự nữa, ta sẽ không nể mặt đâu.”
Nói xong, thân hình hắn hơi động, trực tiếp phi thân bay đi.
Vù!
Đang muốn rời đi thì một bóng người đỏ thẫm đột nhiên phóng tới, chắn ở phía trước hắn.
“Giọng điệu cũng thật to gan nha, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem, ngươi không nể mặt ta thì sẽ như thế nào.” Ánh mắt Hoàng Tinh Nghị lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Lăng, cười nhạo một tiếng.
Rõ ràng những lời nói vừa rồi của Lâm Lăng giống như một cây kim đâm thẳng vào tâm tính cao ngạo của hắn ta.
Lâm Lăng dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn chăm chú đối phương. Tuy nói hắn không muốn trêu chọc phiền phức, nhưng có người muốn cố ý gây sự như vậy, hắn cũng không muốn làm quả hồng mềm tuỳ người nhào nặng đâu.
“Cho dù hiện tại ta có đánh ngươi đến thừa sống thiếu chết cũng sẽ không có người nhìn thấy.”
Hoàng Tinh Nghị cười như không cười, nói: “Ta là đại đệ tử cấp cao của Hỏa Vân Các, may mắn được chọn làm trợ lý giám sát cho buổi sát hạch chiêu sinh ngày mai.”
“Cho nên, ta đổi ý rồi, chờ đến buổi sát hạch ngày mai, ta sẽ chậm rãi chơi đùa cùng ngươi.”
Dứt lời, hắn ta khiêu khích nhìn Lâm Lăng một cái rồi nghênh ngang phi thân rời đi.
Lâm Lăng lạnh lùng nhìn bóng lưng đỏ thẫm kia, một tia sát ý chậm rãi ngưng tụ trong ánh mắt. Nhưng mà rất nhanh sau đã tiêu tán đi mất.