*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nói xong, bàn tay Phùng lão nặng nề ấn xuống chiếc chuông của đài đấu giá.
“Đinh!”
Sau khi âm thanh thanh thúy vang lên, một trận đấu giá kịch liệt lập tức nổ ra.
“Ta ra hai trăm năm mươi vạn!”
“Ba trăm vạn!”
“Ba trăm hai vạn lượng!”
……
Mọi người đã sớm vào thế chuẩn bị, lập tức tranh nhau kêu giá.
Suốt quá trình tăng giá, Lâm Lăng vẫn luôn trầm tĩnh quan sát vẫn chưa lên tiếng. Hắn đang chờ đến lúc sắp kết thúc, đến lúc đó những tên không còn đủ tài lực sẽ bị đánh bay hết. Nếu hét giá ngay bây giờ sẽ bị tiếng đấu giá của người khác bao phủ, nói rồi cũng chỉ là lãng phí hơi sức.
Lữ Tá ngồi ở hàng ghế khách quý cũng cực kỳ bình tĩnh vẻ mặt lạnh nhạt ngồi ngay ngắn, hắn ta cũng đang chờ đợi thời khắc cuối cùng.
“Năm trăm vạn!”
“Năm trăm vạn lần một!”
Khi giá đấu giá đạt mốc năm trăm vạn, những tiếng nói ồn ào trên sàn đấu giá bắt đầu yếu đi. Hiển nhiên cái giá này đã là giới hạn cuối cùng của bọn họ.
Chỉ có một số ít võ giả có nhiều tiền của mới có thể kiên trì hét giá.
“Sáu trăm vạn!”
Đúng lúc này, một tiếng nói lạnh nhạt làm cho âm thanh trong sàn đấu giá đột nhiên dừng lại!
Từ năm trăm vạn mà hét lên tới sáu trăm vạn, nhảy giá cao như vậy trực tiếp làm tất cả mọi người ở đây yên tĩnh lại.
Rốt cục là ai ra tay hào phóng như vậy?!
Bọn họ hít một hơi khí lạnh, đưa ánh mắt nhìn xung quanh.
“Hình như người đó là đồ đệ của Cửu Huyền tông, Lữ Tá!”
Rất nhanh đã có người phát hiện người mới hét giá là ai. Sắc mặt Lữ Tá vẫn lạnh nhạt giống như đã quyết định mua con dị thú kia cho bằng được. Bất kể là giá cả đột nhiên tăng lên hay là do thân phận và bối cảnh của hắn ta. Lữ Tá tin rằng người dám lên tiếng tranh đoạt với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Đúng như dự liệu của hắn ta, khi mọi người biết người hét giá là hắn ta, tất cả đều thức thời mà an tĩnh lại.
Không biết là do cảm thấy giá cả tương đối cao hay là do kiêng kỵ thân phận của hắn ta.
Mà bầu không khí trong sân khấu lập tức trở nên yên lặng.
“Con ong mật này, xem ra đã nằm trong tay của Lữ huynh rồi.”
Nhất thời đám người Hoàng Tinh Nghị nở nụ cười.