“Lâm huynh, ngươi cũng là đệ tử của Cửu Huyền Tông?” Ấn tượng đầu tiên của Lôi Bằng đối với Lâm Lăng là rất cao, lập tức mỉm cười hỏi.
“Xem như vậy.” Lâm Lăng gật đầu.
“Cái gì gọi là xem như, năm ngày sau sẽ trở thành Thánh Tử tông môn, lãnh tụ của đệ tử thế hệ trẻ!” Cổ Hướng Dương ngồi bên cạnh xen mồm khen, hoàn toàn không coi Lâm Lăng như người ngoài.
“Thánh Tử?!” Nghe vậy, Lôi Bằng sửng sốt, sau đó mới nhớ tới, lập tức kinh dị nhìn Lâm Lăng: “Thì ra ngươi chính là Lâm Thiên kia!”
“Thân phận này chỉ là mặt ngoài mà thôi.” Cổ Hướng Dương tấm tắc lắc lắc ngón tay.
“Nói rõ ràng xem?” Lôi Bằng bị khơi dậy lòng hiếu kỳ.
Cổ Hướng Dương đầy thâm ý mà nói: “Hắn còn có một thân phận khác, nói ra, chỉ sợ làm ngươi kinh sợ rớt cả hàm răng.”
“Cho nên ta khuyên ngươi nên uống ngụm rượu trước cho đỡ sợ…”
“Có rắm thì mau thả!” Lôi Bằng trừng mắt nhìn Cổ Hướng Dương một cái, hiển nhiên rất hiểu biết tính tình tinh quái của hắn ta.
Cổ Hướng Dương thu nụ cười lại vài phần, sau đó thuật lại chuyện Lâm Lăng đến từ vạn năm sau.
“Hả…”
Nghe được cuối cùng, Lôi Bằng nhịn không được cầm lấy bình rượu, tàn nhẫn mà nốc một ngụm to.
“Lão Cổ, không phải ngươi nói giỡn đó chứ?” Hắn hơi nhíu mày rậm lại mà nhìn Cổ Hướng Dương, vẫn cảm giác việc này thật sự khó tin nổi.
“Dù sao ta tự mình xác thực rồi, không tin ngươi có thể hỏi hắn một chút.”
Cổ Hướng Dương nhún vai, tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng vẫn không dám chắn chắn mười phần.
“Lâm huynh, ta là người tương đối thực tế, không có bằng chứng thì thật sự không thể tin phục.” Lôi Bằng chuyển mắt về hướng Lâm Lăng, nói thẳng ra.
Lâm Lăng không tỏ ý kiến, chỉ cười khẽ và nói: “Chứng cứ thì ta thật sự không có, nhưng nếu ta nhớ không lầm thì cây cung sắt này của ngươi tên là Xuyên Vân Cung.”
“Vào vạn năm sau, nó là binh khí tổ truyền của huynh đệ kết nghĩa ‘Lôi Mông’ của ta.”
Xuyên Vân Cung!
Nghe vậy, Lôi Bằng bỗng trợn to hai mắt, ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.
Cũng giống như Cổ Hướng Dương tự nghĩ ra chiêu thức, Huyền Cung này của hắn được luyện đúc thành từ một khối Vẫn Thiết ngoài vũ trụ tìm được trước kia.
Mấy ngày nay, trong lòng hắn đã nghĩ ra tên cho binh khí, đó chính là Xuyên Vân Cung.
Hắn còn chưa nói cái tên này cho Cổ Hướng Dương biết nữa, nhưng Lâm Lăng lại nói ra chính xác từng chữ một!
Vậy xem ra, hắn thật sự là…
Nghĩ vậy, Lôi Bằng lại ngửa đầu điên cuồng uống, hình như đang dựa vào cồn để ngăn chặn khiếp sợ trong lòng.
“Vừa rồi lão Cổ nói, về sau sẽ xảy ra đại chiến chủng tộc, rốt cục là do nguyên nhân gì?” Sau khi khôi phục một chút bình tĩnh, Lôi Bằng nặng nề mà hỏi.
“Năm Hỗn Độn Phù Châu, kết tinh của Vị Diện Chi Thai thiên địa.” Lâm Lăng trầm trọng mà nói: “Cụ thể sẽ xảy ra vào lúc nào thì ta cũng không rõ lắm.”
“Cho nên, trong thời gian này, chúng ta phải cố hết sức tăng cường thực lực của bản thân lên để tự bảo vệ chính mình.”