*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thấy tình cảnh này, sự vui sướng lúc trước của những đệ tử tông môn trong sân đã không còn sót lại chút gì. Những tên nhà cái cá cược như bị cà tím phơi sương, vẻ mặt vô cùng uể oải.
“Dừng tay!”
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, rốt cuộc chưởng giáo Hậu Thiên Thành cũng không kìm nén được mà ra tay.
Ong!
Một dao động năng lượng hùng hồn mà vô hình tràn ra từ trên người ông ta, hình thành một lá chắn phòng hộ trên đầu của Lữ Tá.
Phanh phanh phanh phanh!!!
Hàng ngàn hàng vạn bóng kiếm như mưa to bắn lên lá chắn, lập tức truyền ra từng tiếng va chạm chói tai.
Lá chắn phòng hộ chấn động kịch liệt, khi toàn bộ ánh kiếm tiêu hao hầu như không còn thì nó cũng tan biến.
Nhìn Lâm Lăng như ác ma đứng trên không trung, trong mắt Lữ Tá đang đứng dưới mặt đất tràn ngập vẻ thất bại.
Hắn ta thua.
Lần này đã thua triệt để.
Ánh mắt đại trưởng lão Kim Nguyên Qúy hơi trầm xuống, bí mật đưa mắt ra hiệu cho Lữ Tá.
Sắc mặt Lữ Tá liên tục thay đổi, nhớ tới độc châm trước đó Kim Nguyên Qúy chuẩn bị, trong mắt hắn ta lại dâng lên một tia âm u độc ác…
Trong quảng trường rộng lớn.
Bầu không khí rơi vào im lặng quỷ dị.
“Lữ sư huynh, thật sự đã bại trận…”
Ánh mắt đông đảo đệ tử Cửu Huyền tông đều kinh ngạc, không có cách nào tin vào một màn ở trước mắt.
Từ trước đến nay, Lữ Tá chính là thần tượng của thế hệ đệ tử trẻ và được coi là tấm gương võ đạo cho mọi người noi theo.
Nhưng giờ phút này, Lữ Tá lại bại dưới tay Lâm Lăng có khí thế của trời đất.
Hơn nữa, vẫn ở dưới tình huống chưởng giáo đại nhân ra tay ngăn cản lại, nếu không kết cục sẽ càng thê thảm hơn!
Kết cục như này, nhất thời những đệ tử tông môn cá độ với nhau, hiển nhiên tất cả đều khó có thể chấp nhận được. Nhất là mấy cổ đông cá cược gấp năm mươi lần, lúc này tất cả đều sững sờ tại chỗ sắc mặt vô cùng tái nhợt. Ánh mắt bọn họ chớp động, dường như đang tìm cách thoát thân.
Nhưng mà, những đệ tử Cửu Huyền Tông mua Lâm Lăng Thắng, sớm đã rất ăn ý vây quanh ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào bọn họ. Ngay cả Trần Tấn, cũng là đi tới gần ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú.
Hắn ta đem tất cả tiền tiết kiệm của muội muội đặt cược toàn bộ, tất nhiên không thể để cho Trần Hân có chút tổn thất nào.
“Ta mà nổi điên ngay cả chính mình cũng sợ hãi, khuyên các ngươi đừng có chủ ý lệch lạc gì!”
Biểu hiện của Cổ Hướng Dương càng khoa trương, giống như một con dã thú đang đói khát điên cuồng nhào tới.
Năm mươi vạn đánh cược tỷ lệ cược gấp năm mươi lần, sẽ được hai ngàn năm trăm vạn.
“Lôi Bằng, đem Xuyên Vân Cung của ngươi ra!”
Số tiền khổng lồ như thế, Cổ Hướng Dương so với ai cũng lo lắng hơn rất nhiều!