*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc nhìn thấy người tập kích đồng loại của họ lại là một con bọ ngựa, đám chiến sĩ người sói cường tráng này đều há mồm trợn mắt đầy ngây ngốc, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
“Không được chừa lại mống nào.”
Nhận được lệnh của Lâm Lăng, Lang Vương bỗng bắt đầu bày thế tấn công.
Đao chân của nó vô cùng sắc bén không gì có thể sánh được, sau khi được võ trang đầy đủ thì lại càng là đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi.
Keng! Keng! Keng!
Trường đao kim loại trong tay chiến sĩ người sói cứ phàm là bị chân đao của Lang Vương chém qua đầu không có sức cản lại được, tất thảy đều bị cắt làm hai nửa.
Tầm hơn mười hơi thở.
Mấy tên chiến sĩ người soi tại đó, bao gồm cả mấy con sói vật cưỡi đều bị gi ết chết.
Xuy———-!
Cơ thể nhỏ bé của Lang Vương đột nhiên phóng ra ngọn lửa màu đen như thủy triều, trực tiếp vây lấy thi thể chúng, đồng loạt thôn phệ.
“Những người ở tộc người thú đều bị giết cả rồi!”
Nhìn một màn này, hơn mười người chiến sĩ Cuồng tộc còn sót lại nhất thời mừng rỡ trong lòng.
Nhìn thấy nguy hiểm không còn nữa, bọn họ cũng không tiếp tục chạy trốn nữa, trái lại còn cùng nhanh khống chế thanh niên Cuồng tộc kia, gắt gao áp chế hắn ta trên mặt đất.
Hiển nhiên bọn họ đã quá quen thuộc đối với cảnh tượng này rồi.
“Giết giết giết!!!”
Thanh niên Cuồng tộc bị đè trên mặt đất vẫn đang trong trạng thái điên cuồng gào thét, hai tròng mắt đỏ đậm lộ ra sự hung hãn đáng sợ của dã thú.
Nhìn cái dáng vẻ này, ánh mắt của chiến sĩ Cuồng tộc xung quanh đều ảm đạm thở dài một tiếng.
Loại trạng thái bệnh cứ khi cuồng hóa là mất ý trí này, bọn họ cũng có trong người bệnh đó.
Cũng bởi vậy, thành viên trong tộc của bọn họ đều bị coi như ôn dịch trục xuất khỏi các tộc.
Dạo trước thậm chí còn trở thành còn thú của tộc người thú bắt về làm nô lệ, mỗi ngày đều bị chém giết dưới tay người thú, cuộc sống quả thực không có ngày mai.
“Buông hắn ta ra, ta có thể trị khỏi cho hắn.”
Đúng lúc này, một âm thanh nhẹ nhàng cắt đứt tâm trạng bi thương của tộc chiến sĩ Cuồng.
Dáng vẻ bọn họ chết lặng, ánh mắt lập tức đề phòng nhìn đến.
Giữa không trung, Lâm Lăng giống như một vị thần, thân hình chậm rãi bay xuống, xuất hiện trước mặt chiến sĩ Cuồng tộc.
“Loài người!”