Trường thương trong tay hắn bộc phát ra hỏa diễm ngập trời, giống như con rồng hùng hổ bay ra khỏi hang, trực tiếp xuyên thủng tên Viêm Ma thứ nhất.
Ngay sau đó là tên thứ hai, lại bị lực xung kích của đuôi thương dội ngược lại, đâm thủng đầu. Viêm Ma thứ ba gần đó bị Lâm Lăng quơ thương qua đập gãy hong.
Mà Viêm Ma cuối cùng lại bị một quyền của Lâm Lăng đánh vào ngực. Chỉ nghe tiếng “rắc rắc” vang lên, thân thể cường tráng của Viêm Ma đột nhiên dừng lại, sau đó lại nổ tung như một quả bom thịt!
Sau đó lại là từng luồng sương đỏ chui vào trong cơ thể Lâm Lăng, hai mắt hắn tràn ngập sát niệm, đôi mắt càng lúc càng đỏ tươi.
Cứ như vậy, qua từng đợt Viêm Ma xuất hiện, đôi mắt của Lâm Lăng đã hoàn toàn biến thành màu đỏ. Trường thương trong tay, tung ra rút lại, hỏa diễm ngút trời, nổ ra một hồi chiến đấu hết sức mãnh liệt!
Nhưng trong trận chiến này, Lâm Lăng cũng không phải hoàn toàn vô địch. Ngược lại trên ngực trước và lưng của hắn trải dài các vết chém, vết thương chảy máu đầm đìa.
Đau đớn kịch liệt càng khiêu khích ý nghĩ giết chóc không ngừng bành trướng trong lòng hắn dâng cao!
Cỗ ý chí bạo ngược đó không ngừng lặng yên không một tiếng động sinh sôi nảy nở trong đầu Lâm Lăng.
Hai mắt của hắn dần dần nhuộm đỏ, ý nghĩ giết chóc trong đầu càng ngày càng thịnh vượng. Dần dần, Lâm Lăng như lạc vào một trạng thái quỷ dị nào đó.
Mà loại giết chóc không ngừng này lại như là một loại tu luyện nào đó. Thậm chí tốc độ tu luyện lại tang nhanh không ngờ, mỗi khi gi ết chết một Viêm Ma, năng lực của hắn sẽ tăng trưởng một chút.
Nhìn vào đông đảo Viêm Ma lại hiện ra lần nữa, hai mắt Lâm Lăng đỏ thẫm, ý nghĩ duy nhất trong đầu chỉ còn một chữ “giết”.
Ầm ầm!
Máu tươi tung toé, Lâm Lăng lấy sát ý dung nhập vào trường thương, tạo thành một nguyên mẫu cho ý chí võ thuật thuộc về riêng hắn.
“Giết!”
Thoáng chốc, tiếng kêu giết vang vọng thấu trời, tất cả Viêm Ma đều vọt về hướng Lâm Lăng. Trong nháy mắt, Lâm Lăng biến thân thành hình thái chiến đấu của long nhân, bay cao lên lơ lửng giữa không trung, sát ý trong mắt dâng cao tới cực hạn.
Sau đó, thân hình hắn hơi chuyển động, tạo ra vô số phân thân, lấy bản thể của Lâm Lăng làm trung tâm, tạo thành một vòng vây, trực tiếp xông vào đám Viêm Ma kia.
Trong nháy mắt đó, máu tươi bắn ra bốn phía, tứ chi gãy rụng bay giữa không trung.
“Phốc phốc phốc!!”
Sau khi Viêm Ma bị giế t chết, cũng không ngừng hoá thành hàng loạt luồng sương đỏ ập vào trong cơ thể Lâm Lăng. Khi Viêm Ma cuối cùng ngã xuống đất bỏ mình, hai tròng mắt của hắn đã hoàn toàn trở nên đỏ như máu.
Sát khí nồng đậm đảo quanh không trung, lấy thân thể Lâm Lăng làm trung tâm mà tỏa ra ngoài, hình thành một luồng khói đỏ hết sức chân thật. Cộng thêm hình thể long nhân của mình, Lâm Lăng lúc này trông cực kỳ giống một ác ma thật sự, làm cho nhịp tim bất kì người nào nhìn thấy cũng nhịn không được mà run rẩy không ngừng!
Lúc này, cảnh tượng trước mắt Lâm Lăng đột nhiên biến mất. Hắn bỗng nhiên cảm thấy áp lực trên người chợt giảm bớt.
“Hả? Đây là…” Lâm Lăng thâm dò bên trong thân thể mình, chỉ cảm thấy linh lực trong cơ thể cuồn cuộn như thủy triều, kéo dài mênh mông. Trong khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn tu luyện ở tế đàn. Dưới áp lực nặng nề của không gian, không ngừng chiến đấu cùng Viêm Ma.