Trên một đài cao phía sau đám đông, chưởng giáo Hậu Thiên Thành khoanh tay mà đứng. Ông ta lẳng lặng nhìn chăm chú, vẻ mặt nhìn như bình tĩnh không gợn sóng, nhưng đôi tay đặt ở sau lưng lại mơ hồ run lên nhè nhẹ.
Ông ta đã chờ đợi thời khắc Nhân tộc nổi danh này lâu lắm rồi.
Lâm Lăng và Trần Tấn tham dự trận Chủng Tộc Thiên Tư Bảng lần này đã khiến ông ta có thêm vài phần kỳ vọng so với trước kia!
“Khai chiến!”
Đúng lúc này, một tiếng la mạnh mẽ vang lên.
Tinh thần tất cả đệ tử Cửu Huyền Tông lập tức rung lên. Chỉ thấy hình chiếu trong quầng sáng, hơn một ngàn thiên kiêu các chủng tộc đang lũ lượt điên cuồng chạy đến ‘Bài Danh Sơn’.
Thậm chí có một vài người dự thi không cam lòng bị thụt lùi nên trực tiếp triển khai chiến đấu ngay trên đường.
Sau khi xông đến chân núi, cuộc chiến tranh đoạt đài chiến đấu chân chính mới xem như bùng nổ toàn diện!
Phanh phanh phanh…!!!
Trong nhất thời, những đòn công kích võ học rực rỡ không ngừng nở rộ trong quầng sáng.
Trong mơ hồ, một bầu không khí thảm thiết tràn ngập khắp nơi.
“Kỳ quái, sao Thánh Tử điện hạ và Trần sư đệ cứ đứng đó không nhúc nhích?”
“Chẳng lẽ bọn họ có chiến thuật gì?”
Hai người Lâm Lăng luôn được các đệ tử Cửu Huyền Tông chú ý nên họ lập tức nhận ra gì đó.
Ánh mắt chưởng giáo Hậu Thiên Thành hơi trầm xuống, cũng cảm thấy có chút không thích hợp.
“Chưởng giáo đại nhân, ngài biết là chuyện gì không?” Chín điện các chủ của ba điện sáu các đều kéo đến đó, tò mò nhìn Hậu Thiên Thành và hỏi.
Hiển nhiên, bọn họ đều cho rằng đây là chiến lược mà chưởng giáo đại nhân đã dặn dò bọn Lâm Lăng trước.
“Bổn tọa… Cũng không biết.” Hậu Thiên Thành lắc lắc đầu, mơ hồ có một tia dự cảm chẳng lành.
Bởi vì giờ phút này, các người dự thi khác đều xung phong liều chết vì cuộc chiến xếp hạng. Mà nhìn vẻ mặt thờ ơ của bọn Lâm Lăng, trong lòng ông ta cũng tràn ngập nghi hoặc.
“Hy vọng bọn họ làm vậy chỉ vì sách lược chiến thuật, mà không phải…” Hậu Thiên Thành than một tiếng, câu nói sau nghẹn lại trong cổ họng, không thể nói ra được.
Kết cục này không phải thứ ông ta muốn.
Mà lúc này, bọn Lâm Lăng đều im lặng quan sát Bài Danh Sơn đang trong quá trình chiến đấu kịch liệt. Tiếng chiến đấu kinh người và tiếng kêu thảm thiết vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Cảnh tượng chiến đầu tranh đoạt của hơn một ngàn thiên kiêu các chủng tộc cực kỳ đồ sộ!
“Xin lỗi, vừa rồi đi lối tắt nên liên luỵ các ngươi.” Lâm Lăng nhìn Trần Tấn và Lạc Hằng trầm mặc không nói gì mà thản nhiên lên tiếng.