Về phần sự tích về mình, Lâm Lăng không cần nghĩ cũng biết là ai truyền xuống.
Lúc trước khi tiến công tháp Thông Thiên, hắn đã nói rõ thân phận với Âu Dương Cung, đến khi đối phương trở lại Hỏa Phượng cung, chắc chắn cũng đã nói cho hậu đại biết.
Không ngờ, chuyện này lại được lưu truyền đến tận bây giờ.
“Đều đứng dậy đi, không cần câu nệ như vậy, tính theo tuổi thật, ta còn nhỏ hơn các ngươi rất nhiều.” Lâm Lăng lạnh nhạt cười, hiển nhiên hắn không thể nào thích ứng với tiếng kêu “lão tổ” này.
“Tuân lệnh.” Âu Dương Hoằng cùng Vĩ Cao đều cung kính đứng dậy.
“Lão tổ, ngài vừa mới từ thời đại vạn năm trước trở về sao?”
Ánh mắt Âu Dương Hoằng phát sáng, nhìn chằm chằm Lâm Lăng, nhịn không được tò mò hỏi.
Vốn dĩ khi còn bé ông ta chỉ là xem sự tích về lão tổ truyền từ đời này sang đời khác như một câu chuyện cổ tích. Không ngờ, hiện giờ lão tổ trong truyền thuyết, lại thật sự đứng ở trước mắt mình như vậy.
Trong lúc hoảng hốt, Âu Dương Hoằng có cảm giác như mình đang nằm mơ.
“Ừm, quả thật ta vừa mới xuyên qua Thần Táng Chi Uyên trở về.” Lâm Lăng lạnh nhạt gật đầu, sau đó khẽ thở dài nói: “Nhưng mà, thời gian xuất hiện một chút sai lệch.”
“Sai lệch?” Nghe vậy, Âu Dương Hoằng bày ra vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu.
“Lệch mười năm so với mốc thời gian khi ta xuyên không đến vạn năm trước.” Sắc mặt Lâm Lăng có chút bất đắc dĩ: “Nói cách khác, khi trở lại, ta đã bỏ lỡ mười năm, trong mười năm này có xảy ra chuyện gì ta cũng không rõ.”
Hóa ra là như vậy!
Nghe đến đây, Âu Dương Hoằng không khỏi hít sâu một hơi.
“Trong mười năm qua, bên Đông Huyền Châu có xuất hiện chuyện gì hay không?” Lâm Lăng hơi trầm ngâm một hồi, sau đó lên tiếng hỏi: “Thế lực liên minh của tộc Thiên Ma có còn phái binh tiến vào di tích Viễn Cổ hay không?”
Âu Dương Hoằng gật đầu nói: “Có.”
“Theo ta được biết, ngoại trừ Kình Hỏa sơn mạch, lãnh địa của tộc Hỏa Phượng chúng ta ra, còn có ba địa phương khác cũng đều xuất hiện khe nứt không gian.”
“Mấy năm gần đây, thế lực liên minh do tộc Thiên Ma cầm đầu thường xuyên phái cao thủ tiến vào trong di tích Viễn Cổ của vành đai cách ly Đông Huyền Châu, ý đồ phá hư tất cả bình chướng không gian.”
Nghe được lời này, Lâm Lăng nhíu mày.
Cộng thêm khe nứt không gian ở Kình Hỏa sơn mạch, bình chướng không gian Đông Huyền Châu đã nứt ra bốn lối vào vành đai cách ly.
Nếu ngay cả vành đai cách ly của di tích Viễn Cổ cũng thất thủ thì đến lúc đó, toàn bộ không gian bị phong bế ở Đông Huyền Châu sẽ triệt để bại lộ!
Suy nghĩ một lúc, tâm tình Lâm Lăng bắt đầu trở nên nặng nề.
“Về phần võ tu nhân loại ở Di Lạc Chi Địa, vì ngăn cản ngoại tộc xâm lược, chắc là cũng đã xuất hiện không ít thương vong.” Mà lúc này, sau khi nghe u Dương Hoằng tiếp tục thuật lại sự việc, tâm tình nặng nề của Lâm Lăng, nhất thời có thêm vài phần lo lắng.