“Mười năm rồi, cũng không biết rốt cục lão đại đi đâu?” Tần Vũ than thở: “Ta nhớ lúc trước Chấp Sự Trưởng đại nhân đã nói, đến thời điểm này, có lẽ chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại nhau.”
“Nhưng đối với lão đại, hình như còn phải tốn một thời gian rất dài, nói cái gì mà vạn năm ấy?” Nói xong, Tần Vũ nhíu mày, cảm thấy huyền ảo trong đó rất khó hiểu.
“Ba huynh đệ chúng ta còn đỡ, chỉ khổ cho khổ Đào Linh tỷ.” Cổ Vân Nhạc hơi nhấp môi, “Mười năm trước, sau khi lão đại trốn ngục từ Chấp Sự Đường thì bị Hắc Ám Điện tông truy nã.”
“Bởi vì mọi người cũng không biết thật ra hắn đã trở thành chấp sự huyết bào của Chấp Sự Đường, hình như Đào gia chủ không còn mong đợi gì, hoàn toàn từ bỏ con rể tương lai là lão đại, sắp tới còn tính đính hôn Đào Linh tỷ cho thiên tài kiếm đạo ‘ Trần Hoa ’ của Trần gia.”
“Nói ra thì đều trách ta…” Nói xong lời cuối cùng, giọng điệu og Cổ Vân Nhạc càng trầm trọng cùng tự trách.
Khi đó, nếu không phải hắn bị người ta hãm hại suýt chết trong cuộc thi đấu, cũng sẽ không khiến Lâm Lăng không màng tất cả mà đánh đến Hắc Ám Điện tông trả thù, vậy thì những chuyện sau đó cũng sẽ không xảy ra.
“Lão tứ, việc này không trách ngươi, chỉ có thể nói là vận mệnh trêu cợt người.” Tần Vũ lắc đầu, chợt nghiêm nghị mà nói: “Dù thế nào, chúng ta cũng phải chờ lão đại trở về.”
“Nhưng trước đó, ba chúng ta nhất định phải ngăn cản hai nhà Đào Trần liên hôn, không thể nhìn Đào Linh thật sự bị ép đính hôn cho tiểu tử Trần Hoa kia!”
Nghe vậy, u sầu trên khuôn mặt Cổ Vân Nhạc lập tức biến mất, hết sức nghiêm trang mà nói: “Không sai, cho dù phạm kỷ luật, hoặc bị đuổi ra khỏi Chấp Sự Đường, chúng ta cũng phải bảo vệ tốt người phụ nữ của lão đại!”
Lôi Mông bên cạnh tuy không tỏ thái độ, nhưng nhìn ánh mắt sáng ngời của hắn thì hiển nhiên cũng có ý tưởng tương tự.
Thật ra vào mười năm trước sau khi Lâm Lăng biến mất, bọn họ đã cùng nhau thoát ly Điện Tông, chân chính gia nhập Chấp Sự Đường.
Trải qua mấy năm tu luyện trưởng thành, mặt ngoài tuy cấp bậc chấp sự của bọn họ là áo tím, nhưng thân phận sau lưng đã âm thầm trở thành chấp sự huyết bào. Mà lần này tiến vào chiến trường viễn cổ dọn dẹp dị tộc cũng là một trong những nhiệm vụ được giao.
Sau khi điều chỉnh cảm xúc, Tần Vũ lấy ngọc giản phù văn ra, linh thức khẽ nhúc nhích, quầng sáng vây trận bao phủ khu vực này lập tức bị thu hồi.
Ngay vào khoảnh khắc quầng sáng trận pháp biến mất, ánh mắt của Tần Vũ đột nhiên trở nên sắc bén lên.
Ánh mắt của Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc cũng trầm xuống.
Trong khoảnh khắc, thân thể bọn họ bỗng bắn ngược ra phía sau hơn mười trượng giống như lò xo.
“Vèo! Vèo! Vèo!!”
Giây tiếp theo, ba Ma Sát Chi Ấn tỏa ra hắc khí đột nhiên bắn ra từ núi rừng nơi xa, trực tiếp bắn xuyên qua tàn ảnh mà bọn Tần Vũ để lại tại chỗ.
Là tộc Thiên Ma!
Nhìn tập kích bất thình lình xảy ra, ánh mắt Tần Vũ tăng thê, vài phần âm trầm.
Trong chiến trường viễn cổ, trải qua nhiều năm đánh nhau, bọn họ đều biết rõ thủ đoạn công kích của mỗi một dị tộc.
Mà ba Ma Sát Chi Ấn trước mắt không thể nghi ngờ là thế công tộc Thiên Ma am hiểu nhất!
“Ha hả, trốn rất nhanh, không hổ là con mồi chúng ta nhìn trúng.” Tiếng cười lạnh lẽo truyền ra, sau đó họ nhìn thấy rừng rậm phía sau run rẩy, mấy trăm bóng đen chợt lao ra.
“Quả nhiên là tộc Thiên Ma, còn có… Tử tộc!”