So với bọn Lôi Mông và Tần Vũ, phản ứng của Cổ Vân Nhạc đặc biệt kịch liệt, hắn mang theo tiếng khóc nức nở mà vừa kêu vừa chạy như bay về hướng Lâm Lăng.
Cuối cùng, hắn lại trực tiếp bổ nhào vào người Lâm Lăng, thậm chí dùng cái mũi điên cuồng hít hửi một trận.
“Ha ha… Không sai, đây là mùi của lão đại, ta nhận ra, ta nhận ra được!!”
Cổ Vân Nhạc mừng rỡ như điên, đôi tay giống như rễ của cổ thụ mà quấn chặt lên người Lâm Lăng.
“Đủ rồi, tiếp tục ôm như ngươi thì lão đại sẽ tắt thở đấy.” Tần Vũ lau sạch nước mắt trên khóe mi, cười mắng.
“Không sai, mau cút xuống khỏi người lão đại đi.” Lúc này, Lôi Mông cũng không còn cảm giác nặng nề giống như trước kia mà mở miệng trêu ghẹo.
“Lão nhị, lão tam, lão tứ, đã lâu không gặp.”
Lâm Lăng nhìn ba huynh đệ trước mặt, cảm xúc dâng trào.
Bởi thân thể bị Cổ Vân Nhạc ôm chặt, hắn không còn cách nào khác ngoài việc tách ra hai Ma Ảnh Phân Thân, cả hai đều ôm lấy Tần Vũ và Lôi Mông.
Sau nhiều năm xa cách, giờ đây bốn huynh đệ được đoàn tụ trở lại, tâm trạng họ vui hơn ai hết.
“Tín hiệu vừa được gửi đi, nhanh như vậy tựu thu được viện trợ. Võ tu loài người khá là hiệu quả.”
Tuy nhiên, bầu không khí này nhanh chóng bị phá vỡ bởi một lời chế nhạo ảm đạm.
Chỉ nhìn thấy một số lượng lớn võ giả tộc Thiên Ma ở phía sau, đã đuổi theo họ, và nhanh chóng hình thành thế bao vây và đàn áp, chặn tất cả các đường chạy thoát của Lâm Lăng và những người khác.
“Lão đại, chúng đệ sẽ ở đây ngăn cản, huynh rút lui trước đi.”
Tần Vũ lật tay phải lên, một thanh trường kiếm màu lục lam lóe lên. Trên bề mặt của mép kiếm, một luồng gió xoáy, phát ra ánh sáng lục lam dữ tợn, cho thấy thanh kiếm màu lam này là một vũ khí phi thường.
“Đúng vậy, Đào Linh tỷ vẫn đang đợi huynh, ở đây cứ giao cho chúng ta đi.”
Cổ Vân Nhạc và Lôi Mông cũng đứng trước mặt Lâm Lăng, nhìn chằm chằm vào rất nhiều tộc Thiên Ma cao thủ xung quanh mình.
Bọn họ đã mười năm không gặp, không biết thực lực của Lâm Lăng hiện tại đã đạt tới trình độ nào, nếu thật sự bị mắc kẹt ở đây thì khó mà thoát ra được.
“Những tên nhãi nhép này cứ giao cho thuộc hạ và vật nuôi của ta là được.”
Lâm Lăng vẻ mặt lãnh đạm, liếc nhìn những võ giả tộc Thiên Ma, vẻ mặt bình tĩnh.
“Nhãi nhép ư? Tên loài người ti tiện nhà ngươi, thật sự là không biết trời cao đất dày!”