*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khóe miệng Lâm Lăng nở nụ cười, hắn nói với giọng điệu vui tươi, “Một người là Cổ Hướng Dương, người kia là Lôi Bằng.”
“Nếu ta không xác định thân phận đó, họ đã gọi ta là huynh đệ rồi.”
Cái gì?
Tổ tiên mạnh nhất của Cổ gia của ta ‘Cổ Hướng Dương” mà lão đại đã gặp rồi sao?!!
Cổ Vân Nhạc nhất thời trừng lớn hai mắt, biểu tình khoa trương nhìn chằm chằm Lâm Lăng, thần sắc cực kỳ chấn động.
Và khi nghe đến tên “Lôi Bằng”, Lôi Mông lúc này cũng rất kinh ngạc, nhìn Lâm Lăng không tin.
Tổ tiên của nhà họ Lôi có vô số, hắn không thể nào nhớ hết được. Nhưng lão tổ “Lôi Bằng’ là có ấn tượng khắc sâu nhất ở trong lòng hắn.
Bởi vì cây cung bí ẩn ‘Mặc vân cung” mà Lôi Mông hiện đang sở hữu, chủ nhân thế hệ đầu tiên của nó là tổ tiên của hắn là “Lôi Bằng”.
“Lão đại, huynh gọi tổ tiên của chúng ta là huynh đệ, vậy chúng ta không phải nên gọi huynh là… Lão đại tổ gia sao?!”
Nói đến đây, Cổ Vân Nhạc không khỏi lộ ra vẻ kỳ quái. “Đệ muốn gọi là gì cũng được, không cần khách khí.”
Lâm Lăng nhướng mày nhẹ nói đùa, “Cho dù đổi chút, ta cũng không ngại đâu.”
“Thôi nhịn đi, gọi vậy chả tự nhiên gì!”
Cổ Vân Nhạc bĩu môi nói
Ha ha ha…
Ngay lập tức, bốn người họ nhìn nhau và không thể nhịn được cười.
Tình huynh đệ tưởng như đã trở lại của những tháng ngày thanh xuân, vô lo vô nghĩ.
Lúc này, vòng chiến cách đó không xa đã kết thúc.
Nhóm võ giả tộc Thiên Ma đều bị giết bởi Mười hai Huyết vệ và Tiểu Bạch.
Tuy nhiên, ngoài máu ở khắp mọi nơi ra thì không có xác chết nào, rõ ràng là chúng đã bị chúng nuốt chửng.
“Lão đại à, những vật nuôi này của huynh, cũng như các huyết vệ, thực sự quá mạnh.”
Ánh mắt Cổ Vân Nhạc lóe lên, trong lòng càng thêm kính nể.
Lâm Lăng cười cười không nói gì, nếu để cho hắn biết hắn còn có một đám Thâm Uyên Ám Ma, thì tên này phản ứng có lẽ còn điên cuồng hơn.
“Lão đại, huynh về trước đi, chúng ta còn có nhiệm vụ phải làm.”