“Hai trăm điểm này nếu như tìm được, e rằng sẽ mất ba năm trải qua hết thảy. ”
Ba năm…
Nghe đến đây, Lâm Lăng im lặng trầm tư.
Ngay lập tức, hắn có ý lóe lên và cười nhẹ, “Nếu lão đại này xuất quân, ba ngày là có thể làm được.”
“Cái gì? Ba ngày?!”
Nghe vậy, Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc ba người bọn hắn, đều là kinh ngạc nhìn Lâm Lăng.
Những từ này, đối với họ, chắc chắn là đáng ngạc nhiên.
Nếu là đổi lại bình thường, bọn họ đánh chết cũng không tin, nhưng từ biết được Lâm Lăng là từ đã trở về từ thời đại vạn năm trước, bọn họ cảm thấy có chuyện gì phi lý xảy ra trên người Lâm Lăng xem ra lại là chuyện bình thường.
“Lão đại, nói mau huynh có biện pháp nào?”
Cổ Vân Nhạc ánh mắt chớp động hưng phấn nói.
“Chuyện dài lắm, ta sẽ nói sau.”
Lâm Lăng giả bộ thần bí, lập tức vươn lòng bàn tay, “Tuy nhiên, ta cần năm nghìn vạn đá Linh Dương, ba người các ngươi làm nhiều nhiều năm Chấp Sự huyết bào như vậy hẳn là của cải có mà đĩnh vàng đĩnh bạc phải không?”
Cái gì?
Năm… Năm nghìn vạn?!
Nghe vậy, đám người Tần Vũ hít sâu một hơi.
Nghiễm nhiên không nghĩ tới, lão đại vừa mở miệng là cần bọn họ một số tiền lớn như vậy.
“Không có, ta tối đa chỉ có mười ba vạn.”
Cổ Vân Nhạc lắc đầu và nhanh chóng báo cáo gia cảnh của mình.
“Ngươi tiểu tử này bình thường ăn chơi đàng điếm, mấy cô em gái ở Mãn Xuân Viện đều được huynh nuôi thành phú bà rồi, chắc chắn là không có.”
Tần Vũ không ngớt chế nhạo. “Bớt thả rắm đi, huynh dám nói là huynh không đến sân Mãn Xuân Viện à?!”
Cổ Vân Nhạc mở trừng hai mắt, hừ một tiếng nói.
“Ít nhất số tiền ta tiết kiệm được cũng hơn của ngươi…Hai vạn.”
Tần Vũ cười toe toét, có thể so hơn với tên tiểu tử Cổ Vân Nhạc này hiển nhiên là khá kiêu ngạo.
“Hai tên hàng rách này!”
Lâm Lăng không khỏi âm thầm lắc đầu.
Để mở lại cánh cổng đá bị phong ấn của Thần Táng Chi Uyên, chi phí hệ thống sẽ là năm nghìn vạn.
Mà lúc này, Tần Vũ và Cổ Vân Nhạc, một mười ba vạn, một mười lăm vạn.