*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng liền ấm lên. Trong cuộc sống, không cần phải có nhiều bằng hữu, chỉ cần có huynh đệ như này là đủ.
“Kinh Kha, tức khắc hiệp trợ Lang Vương đi đến Thần Táng Chi Uyên.”
Lập tức, trong lòng hắn truyền ra mệnh lệnh.
“Vâng, chủ nhân.”
Hai bóng đen thú nhỏ bé lập tức lao ra.
Với kỹ năng Thuấn Gian Di Động (dịch chuyển tức thời), Kinh Kha đã cõng theo Lang Vương và nhanh chóng biến mất vào khu vực này.
“Lão đại, huynh định để hai con thú cưng đi tìm điểm phong ấn của không gian hỗn độn phù châu sao?”
Thấy vậy, Tần Vũ tò mò hỏi.
Coi là vậy đi.”
Lâm Lăng cười nhạt gật đầu, không biết nên giải thích về chuyện hệ thống như thế nào, chỉ làm có lệ.
Trong thời gian tiếp theo, để tránh lãng phí sức lực, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi ở đây.
“Các đệ có biết, Đào Linh bây giờ sống như nào không?”
Lâm Lăng hơi mím môi, cố gắng thay đổi chủ đề của họ.
Tất nhiên, đối với Đào Linh, hắn cũng vô cùng quan tâm đ ến nàng.
Trong khoảng thời gian mất tích, người hắn cảm thấy mắc nợ nhất là Đào Linh.
Sau khi đôi bên xác lập mối quan hệ vợ chồng, đã có nhiều khúc mắc vì những lý do riêng, và họ đã không mang lại cho nhau niềm hạnh phúc và cảm giác an toàn đáng lẽ phải có.
Hắn còn bắt nàng đợi mười năm…
Nghĩ đến đây, Lâm Lăng trong nội tâm thở dài.
Nghe câu hỏi của Lâm Lăng, sắc mặt của Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc hiển nhiên có chút thay đổi.
“Thành thật mà nói, Đào Linh tỷ không được tốt lắm.”
Cổ Vân Nhạc lắc đầu và nghiêm nghị nói, “Mười năm trước, tỷ ấy đã khóc rất lâu kể từ khi biết tin huynh biến mất trong chiến trường cổ đại.”
“Trước đây tỷ ấy lạc quan vui vẻ, cũng đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên lầm lì, mất đi nụ cười trước kia, như người mất hồn. ”
Nghe đến đây, Lâm Lăng đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng.
“Hơn nữa sắp tới, ta nghe nói Đào gia chủ muốn gả Đào Linh cho thiên tài kiếm đạo nhà họ Trần, Trần Hoa.”