Buổi chiều Alice và Kathy đi tới, mang theo không ít da thú đến làm quần áo cùng nhau. Tuy rằng tay nghề nhóm giống cái thực không tệ, năng lực động tay của Liễu Thư cũng không kém, huống chi cô còn có ý tưởng của thế kỷ hai mươi mốt. Cho dù là làm bộ quần áo có thể mặc là được, nhưng có cô chỉ điểm một ít chỗ nhỏ, kiểu dạng quần áo cũng sẽ thay đổi lớn.
Hai người vừa đến, thì Oman đưa Eva tới. Mùa đông đến đột ngột như vậy, làm cho người ta bất ngờ, một vài thứ đều cần chuẩn bị, không đơn giản là củng cố phòng vệ bộ lạc, còn có củi lửa cần cho mùa đông đều là phải dự trữ. Phân chia vài nhân thủ trong bộ lạc thế nào cũng không đủ đâu. Đương nhiên giống cái cũng có thể hỗ trợ, nhưng mà hiện tại tuyết cũng rơi, các thú nhân tuyệt đối sẽ không yên tâm để giống cái đi ra ngoài. Cho nên nhóm giống cái chỉ cần ở trong bộ lạc chăm sóc cho trong nhà, bản thân mình và ấu tể là được.
“Tôi đi chuẩn bị thêm chút củi lửa, trở về sẽ mang chút quái nhiều gai cho em.” Lúc Allen đi thì nói với Liễu Thư.
Bên ngoài tuyết đã rơi rất lớn, trên mặt đất là từng dấu chân thật sâu, Liễu Thư nhìn nhìn chân Allen, lại là để trần. Trong bộ lạc thú nhân gần như đều để chân trần đi đường, chỉ có giống cái yếu kém một chút, thì sẽ dùng da thú bao bọc lấy chân. Hiện tại trời rét lạnh, cứ như vậy mà đi ra ngoài, trước kia không cảm thấy thế nào, hiện tại cô thật lo lắng, nhưng mà bản thân mình cũng chỉ có một đôi hài trên chân, con là số ba mươi bảy, khẳng định Allen là không mang được.
Trong lòng âm thầm quyết định mình hẳn là phải nhanh chút làm ra hài, nếu không thời tiết lạnh như vậy tuyệt đối là sẽ đông lạnh hỏng người.
“Anh phải cẩn thận, có cần dùng da thú bao chân lại hay không, như vậy có thể bị tổn thương do giá rét hay không?” Trong giọng nói của Liễu Thư tràn đầy lo lắng, Allen cũng nghe ra được. Trên gương mặt tuấn tú lộ ra nụ cười ngây ngô thực không phù hợp với bộ dạng của hắn, hắn nâng tay gãi gãi đầu tóc màu đỏ kim, trải qua được Liễu Thư thường xuyên chải mao lông, đầu tóc cũng rất xuôi thuận.
“Không có, không thấy đông lạnh, đều quen rồi, em trở về đi, bên ngoài gió to lạnh lẽo, đừng để cảm lạnh.” Allen liên tục xua tay, kỳ thực thú nhân cũng không phải làm bằng sắt, mùa đông đi chân trần trong gió trong tuyết, tổn thương do giá rét là không thể tránh được. Nhưng mà thú nhân có thể trạng kia, sẽ có rất ít người chú ý, đương nhiên nếu như thật sự bị thương nghiêm trọng, vậy thì nhất định phải đi tìm Vu y giải quyết.
“Được, anh đi rồi nhanh trở về, củi lửa cũng không nóng lòng nhất thời.” Liễu Thư tha thiết dặn dò, Allen cười ngây ngô gật mạnh đầu. Khi cô đưa mắt nhìn theo Allen bước đi mạnh mẽ uy vũ, uy vũ sinh uy đi rồi mới trở về sơn động, thì bị sáu đôi mắt sáng lấp lánh trừng thật to, nhất thời không nói gì ôm trán.
“Đến, chúng ta bắt đầu đi.” Liễu Thư mới không có hứng thú đưa lên cửa để bị trêu chọc đâu. Cô vô cùng bình tĩnh ngồi trở lại bên cạnh lò sưởi, cầm lấy da thú và cốt châm, xe chỉ luồn kim không dấu vết nói sang chuyện khác.
“Tiểu Thư, chừng nào thì cậu và Allen cử hành nghi thức bạn lữ vậy?” Eva thực tùy ý thưởng thức con dao Thụy Sĩ, vừa đưa cho Liễu Thư vừa dùng giọng điệu thực bình thường hỏi, giống như vô cùng chắc hẳn là phải vậy, nhưng mà đương sự cũng không cảm thấy như vậy.Tay Liễu Thư đưa qua lấy dao lập tức liền dừng lại ở nửa đường, trong đầu hồi tưởng nửa ngày rốt cuộc tiêu hóa những lời “cử hành nghi thức bạn lữ” này là gì, sau đó chính là cả người chậm rãi hóa đá ở trong gió lạnh, cuối cùng tan thành mây khói trong cơn gió lạnh. Cô quả thực bị lôi không chịu nổi, cái gì kêu cử hành nghi thức bạn lữ, này… cái này cũng quá bất thường đi.
Nhưng mà Liễu Thư vẫn không được buông tha dễ như vậy.
“Ừ, nói vậy không cần chờ đến mùa hạ qua năm, Allen và Tiểu Thư đã có thể cử hành nghi thức bạn lữ, có lẽ rất nhanh thì sẽ có ấu tể của mình đâu.” Kathy e sợ thiên hạ không đủ loạn lại cất giọng líu ríu bên tai, Liễu Thư nghe được mà đầu thình thịch đau, chuyện này là chuyện gì xảy ra hả?
“Thầm thì to nhỏ mù quáng cái gì đâu, làm sao mình có thể cử hành nghi thức bạn lữ với Allen.” Cái này xem như cái gì cùng cái gì vậy, thế nào lại kéo tới chuyện này đây.
“Không cần thẹn thùng, cậu thấy Allen thích cậu biết bao nha, thật sự là thú nhân rất tốt.” Eva ra sức tôn sùng đối với “chú em” của mình.
“Ừ ừ.” Ngay cả Alice luôn luôn im lặng đều tán thành.
Liễu Thư nửa mặt tối sầm, vội khoát tay: “Thôi đi, mình và Allen sẽ không.”
“Vì sao hả?” Kathy không hiểu, Liễu Thư là Allen dẫn về, cho nên Allen có quyền lợi ưu tiên theo đuổi, đây là quy định bất thành văn của thú nhân. Cho nên từ ngày ấy tới giờ, có không ít thú nhân đang ngầm xoa tay, nếu như Allen không xuống tay thì sẽ lập tức bày ra hành động. Từ khi Liễu Thư đến đây cho tới bây giờ bởi vì không quen lại còn rất trạch (chỉ ở trong nhà), mà Eva cũng không thèm để ý đối với phương diện này, cho nên cũng chưa nói cho cô. Kỳ thực cô là một người ngoại lai, rất được thú nhân trong bộ lạc yêu thích.
Bởi vì Allen không có dấu vết (ở trong mắt Liễu Thư) theo đuổi, mà Liễu Thư cũng vẫn không có tỏ vẻ cự tuyệt, hơn nữa ở một ít phương diện đều bày tỏ thực sự thích Allen, cho nên bọn người Eva Kathy ở trong lòng yên lặng ghép hai người thành một đôi, thế nên mới có Eva vừa nói hôm nay. Cho nên không phải cô tâm huyết dâng trào, nhưng mà Liễu Thư phản ứng, lại làm cho ba người này bắt đầu không hiểu ra sao.
Kỳ thực trong bộ lạc đối với phương diện theo đuổi bạn lữ thì đều rất đơn thuần thẳng thắn. Đương nhiên giống cái có vẻ thẹn thùng một chút, nhưng mà một khi thú nhân mình thích theo đuổi, thì cũng sẽ nhiệt tình đáp lại. Cho nên Liễu Thư phản ứng rối rắm ở trong mắt của các cô có chút không cần thiết. Đương nhiên các cô cũng tuyệt không thể tưởng được thân là con dân Hoa Hạ trong khung có một loại rụt rè cũng không thay đổi được.