“Đây là cái gì?” Nhìn đồ ăn chưa bao giờ gặp qua, Allen nghi hoặc hỏi, còn tò mò đưa tay chọc chọc, nhưng mà bị Liễu Thư ngăn cản lại nói: “Nhanh đi rửa tay đi, đây là cơm chiều hôm nay.”
Allen nghe vậy cũng không hỏi lại cái gì, gật đầu, ngoan ngoãn đi tới bên cạnh chậu nước đã sớm được chuẩn bị tốt để rửa mặt rửa tay. Đương nhiên thói quen thích sạch sẽ như vậy, thú nhân thì không có, là Liễu Thư vẫn luôn kiên trì, cuối cùng xác thực xem như cũng không tệ, cho nên bị cô ảnh hưởng. Chẳng những mỗi ngày Allen dựa theo thói quen mà làm, ngay cả Eva và Alice Kathy cũng nhanh chóng học theo. Đương nhiên thân là bạn lữ Oman đứng mũi chịu sào, là phải tập thành thói quen, nếu không chọc phải bạn lữ nhà mình mất hứng, hắn tuyệt đối gánh vác rồi.
Nhìn em trai đi rửa mặt rửa tay, Oman vốn muốn lừa dối qua cửa lại trước cái nhìn qua của Eva thì cũng rất thông minh đi theo, được rồi, cho dù phải đổi thành một thú nhân thích sạch sẽ, cũng cần quá độ, mà Oman quá độ có vẻ dài hơn chút thôi.
Cơm chiều tự nhiên là không có khả năng chỉ một mâm chân giò hun khói xào trứng, cái này cho dù đưa hết cho hai thú nhân ăn, thì cũng chỉ miễn cưỡng có thể nhét hàm răng mà thôi, hai thú nhân, không có một con dã thú là không thể ăn no được. Liễu Thư đi ra ngoài sơn động, vừa rồi khi hai anh em Allen vào nhà cô trông thấy hình như có để lại cái gì đó ở bên ngoài, còn ngửi được mùi máu tươi. Quả nhiên nhìn thấy cửa bên sơn động có treo một con dã thú đã xử lý tốt.
Nhìn đến đây trong lòng Liễu Thư ấm áp, đây là thú nhân sợ giống cái xử lý con mồi sẽ bị lạnh đông cứng, cho nên lúc trở về thì xử lý xong trước hết. Nhưng mà cho dù là như thế, để cho cô chuyển một con lớn như vậy đi vào, vẫn là thực khó khăn, ừm, quả nhiên là tiểu giống cái yếu ớt.
Đang lúc cô muốn kêu Alice và Kathy đến hỗ trợ giúp đỡ, Allen rửa mặt xong liền đi ra, một bàn tay thì đã xách con mồi lên, sau đó một tay con mồi một tay nắm Liễu Thư dẫn trở về, còn không ngừng dặn dò: “Bên ngoài lạnh lẽo, không cần tùy tiện đi ra ngoài.” Đây cũng không phải là Allen chuyện bé xé ra to, giống cái đối với thú nhân mà nói thật sự là quá yếu ớt, mỗi lần tới mùa rét lạnh gian nan này, giống cái có tỉ lệ tử vong cao nhất, một chút cảm lạnh nho nhỏ, có thể làm cho các cô chết đi. Allen tuyệt đối không muốn Liễu Thư xuất hiện bất luận ngoài ý muốn gì, cho nên tự nhiên muốn cẩn thận chăm sóc.
“Ừm, đã biết.” Liễu Thư cũng không muốn phản bác, nói mình rất khỏe mạnh linh tinh, Allen có ý tốt, cô vui vẻ nhận.
Thấy bộ dạng Liễu Thư ngoan ngoãn, Allen bởi vì có chút khẩn trương mà khóe miệng mím chặt lặng lẽ vểnh vểnh hướng lên trên. Oman thấy con mồi thì tiếp nhận đi qua, cẩn thận đặt trên giá nướng mà khóe miệng co rút, trong lòng thẳng lắc đầu. Xem ra đối với Allen bạn lữ không ai ngoài Liễu Thư rồi, nhưng mà nhìn bộ dạng Liễu Thư, hình như nó còn phải trải qua một ít khảo nghiệm nha, ừm, trước cung kính ở đây một chút đi.
Đợi cho đến khi thịt nướng đã chín, Liễu Thư còn hâm nóng lại chân giò hun khói xào trứng một lần trong nồi đá, vừa vặn thừa dịp còn nóng mới ăn. Bốn giống cái hai thú nhân, sáu người vây quanh một bàn, lộ vẻ ấm áp thản nhiên, Liễu Thư khe khẽ ngửi ngửi có chút hương vị quê nhà, khóe miệng không khỏi hiện lên chút ý cười. Đúng lúc bị Allen nhìn thấy, trong lòng hắn nóng lên, chỉ nhìn chằm chằm không rời. Khi cô ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, nhất thời không nói chuyện, chỉ là yên lặng nhìn người đối diện, trong mắt hai người đều ảnh ngược của đối phương, ánh lửa trong lò sưởi tóe ra, trong đôi mắt ánh lên từng đốm lửa nhỏ, trong suốt long lanh.
“Oa ăn thật ngon, thật sự thơm quá, ô a ô a.” Dùng đũa mới học được, vận dụng tương đối thuần thục gắp miếng chân giò hun khói nhét trong miệng, chỉ một ngụm, cái khẩu vị mới mẻ này có chút độc đáo. Phụ nữ có thai còn có chút kiêng ăn, nháy mắt đã bị tóm lấy, tiếp theo liền hung hăng gắp mấy đũa, sau đó còn kém không vùi đầu vào trong bát, dùng tư thế Trư Bát Giới gặm dưa hấu, ăn vào như hổ đói, khí thế chém giết này có chút dọa người.
Sau đó đã thành công hù người khác nhảy dựng, ví dụ như nói Liễu Thư và Allen chỉ vì một tiếng “Ô a” này, thì cả kinh lập tức quay mặt qua chỗ khác, đưa tình ẩn tình, yên lặng nhìn nhau cái gì đó đều là mây bay. Kathy từ trước đến giờ thích bát quái, được rồi, kỳ thực bát quái là thiên tính của nữ nhân, cho dù là Alice cũng tránh không được, hai giống cái bát quái đã sớm chú ý tới bất thường, ăn ý liếc nhau, đều thực tự giác không có lên tiếng. Thậm chí đều nhẫn xuống nhiệt tình đối với mỹ thực, nhưng mà ngàn tính vạn tính, lại tính sai cái tên nhị hóa Eva này. Hai người chỉ tiếc rèn sắt không thành thép liếc mắt nhìn chằm chằm một cái Eva vẫn còn đang ăn giống như heo ủi đất, muốn giáo dục nho nhỏ một chút, “Quấy rầy thú nhân giống cái yêu đương là sẽ gặp sét đánh”. Nhưng khóe mắt thấy ánh mắt bạn lữ người ta quăng đến thực có thâm ý, nhất thời héo, cái ánh mắt gì hả, ghét nhất bị uy hiếp, ừm, thật ghét nhất ham muốn chiếm hữu mãnh liệt của thú nhân. Alice Kathy yên lặng rơi hai dòng nước mắt, nghẹn ngào không nói gì.
Chân giò hun khói xào trứng xứng đáng được mọi người yêu thích, cho dù là ở thú nhân đại lục cũng không ngoại lệ, một chậu tràn đầy, chính là kiểu, ngươi một chén ta một chén, một đũa một đũa thì rất nhanh đã không còn. Liễu Thư cũng coi như là sức ăn của giống cái, vốn giống cái cũng có tiềm lực dạ dày đại vương. Mắt thấy cũng sắp hết, tay Liễu Thư động tùy tâm, ở một giây trước khi Eva còn muốn vươn tay, cô lập tức bưng mâm lên, còn thừa lại một chút dưới đáy măm đều trút hết vào trong bát của Allen. Sau đó thì thu được năm tầm mắt khác thường, Alice Kathy ý vị thâm trường, Eva trông mong nhìn có chút ủy khuất, mắt Oman híp lại như đao, cuối cùng là tầm mắt cực nóng đến từ Allen. Nói nhiều như vậy, cũng chỉ có Oman là cho cô mãnh liệt nhất, ừm, thú nhân, nhất là thú nhân có bạn lữ, quả nhiên là không thể dễ dàng trêu chọc nha. Còn Allen, loại ánh mắt này, bị nhìn nhiều thì cũng có thể miễn dịch, lỗ tai không dấu vết núp ở trong tóc, có chút nóng.