Hôm đó khi sắc trời sáng dần, trong bộ lạc vang lên tiếng hổ gầm đã lâu, tiếng huýt gió làm cho nhà nhà đều mở rộng cửa ra.
“Đã trở lại đã trở lại.” Có người đang hưng phấn kích động la to, không ai để ý những thứ này, hiện tại toàn bộ tâm thần của bọn họ đều chú ý tới trên người một đám các thú nhân bay trên bộ lạc.
“Bọn họ đã trở lại.” Eva nằm ở trên giường thính tai nghe được mấy tiếng la lên này, thì đứng ngồi không yên, muốn đứng dậy, nhưng mà bị Liễu Thư đè lại ngay, thực bất đắc dĩ nói: “Cậu bình tĩnh một chút được không, cậu đang ở cữ đó, không thể xuống chạy loạn, phải giữ ấm cho kỹ.” Lời này đều nói nhiều lần, hàng này vẫn không nhớ được.
“Ừ ừ ừ.” Được cảnh tỉnh Eva mím môi, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, ôm đứa nhỏ của mình nói: “Vậy các cậu nhanh chút đi ra xem, Oman và Allen bọn họ khỏe không?”
Cái này cũng không cần phải nhắc nhở, cô vừa nói xong, bên kia chân Kathy đã mạnh mẽ chạy đi ra ngoài, Liễu Thư trấn an Eva xong cũng không nhịn được mà đi ra ngoài theo. Phải nói lo lắng thì cô tuyệt đối cũng không ít, kế hoạch gì đó đều là cô ra, nếu có cái gì ngoài ý thì cô rất tự trách.
“Oa, làm cái gì vậy đây.” Vừa ra đi chợt nghe được các loại tiếng sợ hãi than, đầu tiên là nghi hoặc, mà khi nhìn thấy bộ dạng phía sau các thú nhân thì có được giải thích nghi hoặc.
Giữa bầu trời hạ xuống một đám đại miêu uy phong lẫm lẫm, nhìn bọn họ bộ dạng tinh thần toả sáng thì cũng biết kết quả chiến đấu tuyệt đối như bọn họ nghĩ, lại nhìn theo chiến lợi phẩm dỡ xuống từ trên lưng bọn họ, tất cả mọi người dốc sức hoan hô reo hò, hưng phấn không thôi, cảm xúc mãnh liệt bắn ra bốn phía.
“Chúng ta thắng.” Abby đã sớm phát hiện các thú nhân trở về, hắn bị thương không thể cùng nhau chiến đấu với các tộc nhân, đây là một loại tiếc nuối, cho nên hai ngày nay đều canh giữ ở bên ngoài, muốn có được tin tức trực tiếp, không muốn bỏ lỡ, hiện tại lại kích động khó kiềm chế.
“Đúng đúng đúng, anh chậm một chút, coi chừng té ngã.” Kathy ở một bên giúp đỡ hắn, nhân tiện trợn mắt với hắn.
“Tộc trưởng, tộc trưởng đã trở lại.” Không biết là ai hô to một tiếng, tất cả mọi người ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên tộc trưởng dẫn theo một nhóm người đang bay xuống.
Rất xa Liễu Thư liếc mắt một thì nhìn thấy mèo bự nhà mình trong một đám kia, màu đỏ kim phất lên theo gió, có thể đoán trước lực lượng bùng nổ trên người của hổ thú trẻ tuổi này.
“Allen.” Thất thần nhìn không trung, môi Liễu Thư khẽ động kêu lên khe khẽ, khoảng cách xa như vậy nhất định là không nghe được, nhưng mà giống như là có cảm ứng được, xa xa con mèo bự đi theo tộc trưởng đó còn chưa có bay đến mặt đất, thân hình thoáng ngừng, tiếp theo lại giương cánh dùng sức bay một, thẳng tắp bay đến chỗ của Liễu Thư.
Sau khi một con mèo thật lớn cứ như vậy bước những bước chân linh hoạt (?) xuất hiện ở trước mắt, Liễu Thư hơi nhếch miệng, lần đầu tiên không có bất luận cố kỵ gì mở ra hai tay —— nhào tới!
Allen bị hùng hổ nhào lên ôm lấy mà bị dọa, thật sự bị dọa, ở trong mắt của hắn Tiểu Thư vẫn là giống cái cũng không quá nhiệt tình, giống như thế này quả nhiên là lần đầu. Nhưng mà như vậy thật sự rất tốt nha, nhiều thêm vài lần nữa hắn cũng sẽ không để ý. Trong lúc nhất thời bị bong bóng hạnh phúc đập trúng, thú nhân ngốc hồ hồ cũng không biết thừa cơ hội này chiếm thêm chút tiện nghi, chỉ dùng hình thú đứng ngốc ở đó. Oman đuổi kịp theo sau nhìn thấy thì lắc đầu một trận không nói gì, đối với em trai của mình đầu gỗ như vậy hắn đây làm anh trai giống như phải hao tốn thêm chút tâm tư rồi.
Chôn mặt ở trên lông cổ mềm mại của mèo bự, không ngừng cọ xát, kỳ thực Liễu Thư muốn làm việc này thật lâu rồi. Được rồi cô chính là một lông tơ khống, ở sau khi hoàn toàn thừa nhận thú hình của các thú nhân thì vẫn luôn vô cùng thấy thèm, cứ nghĩ làm sao sờ sờ nhiều một chút. Trong ngày thường cũng thường hay dính chút tiện nghi ngay ở thú hình của Allen. Vì có chút rụt rè mà vẫn không làm chuyện khác người gì, nhiều lắm chỉ là sờ sờ, kỳ thực cô còn muốn làm càng nhiều, ví dụ như… ừm, giống như bây giờ ôm lấy rồi cọ cọ.
“Tiểu Thư.” Allen bị cọ mà tiểu tâm can không ngừng nhảy loạn, cảm thấy cảm giác mình có chút không quá thích hợp, nên mở miệng nói chuyện.
Bị nhắc nhở một, Liễu Thư tâm không cam lòng không nguyện mà đứng vững, không khỏi trừng mắt liếc nhìn tên nhị hóa trước mắt này một, ‘Ngu ngốc, một chút tiện nghi cũng cho không chiếm, trách không được vẫn không tìm được lão bà’.
“Không có bị thương chứ?” Liễu Thư lo lắng nhất chính là cái này, nhìn kỹ từ trên xuống dưới, xác định không có việc gì, vẫn là lo lắng hỏi thêm vài câu.
“Không có không có.” Thừa dịp lúc rảnh này Allen khôi phục hình người, khóe môi nhếch lên cười nhìn giống cái mình thích, cảm thấy hạnh phúc không thôi: “Cảm ơn em Tiểu Thư, nếu không có em chúng ta…” Lời còn lại cũng sẽ không cần nhiều lời, Allen biết nếu như không có người trước mắt này mà nói, bộ lạc, tộc nhân có khả năng cũng khó giữ được, hắn thích cô, cảm ơn cô, muốn bảo vệ cô cả đời.
“Lời này tôi không muốn nghe lần thứ hai.” Liễu Thư nghiêm sắc mặt, buồn chán nói: “Tôi đến lâu như vậy, đã sớm coi bộ lạc trở thành nhà mình, nếu anh nói cảm ơn, chính là không coi tôi trở thành một thành viên ở đây.” Tên ngu ngốc này.
Allen luống cuống, trên mặt rất vô thố, chà xát chà xát bàn tay to, muốn chạm vào Liễu Thư cũng không dám, chỉ có thể rất bối rối nói: “Tiểu Thư, không có, tôi không có, tôi không có cái ý tứ kia… Em, em không cần tức giận, đừng nóng giận được không, đều do tôi, tôi ăn nói vụng về.” Đáng thương một thú nhân cũng sắp khóc.
“Anh thật là có tự hiểu lấy mình.” Liếc mắt khinh bỉ, tức giận với hàng này, đó tuyệt đối là tự ngược mình, Liễu Thư tức giận nói: “Được rồi, nể mặt mấy ngày nay anh vất vả nên tha thứ cho anh. Nếu như lần sau nói sau loại lời nói này… Hừ hừ.” Hai tiếng hừ phía sau, ý tứ uy hiếp rõ ràng.
“Không có lần sau, tôi tuyệt đối cam đoan.” Allen còn kém không chỉ tay lên trời thề: “Cam đoan với thần thú.” Cái này cũng không kém gì thề thốt, thần thú, là tín ngưỡng cao nhất của thú nhân.
“Quả nhiên là người sắp có bạn lữ, Allen có phong cách của anh lúc trước.” Oman thấy diễn hoàn hảo thì soàn soạt đứng ra chứng minh tồn tại, cười hì hì nói: “Giống cái đều phải dỗ dành, ngày khác anh trai chỉ cho em.”
Thấy bộ dạng Oman không đứng đắn, Liễu Thư hơi chút không nói gì, mặt nhăn nhíu nói: “Oman, sao anh còn ở đây?” Chẳng lẽ không biết là bạn lữ mang thai nhà mình cũng đã sinh cho hắn một tiểu thú nhân sao. Cô nhìn quanh bốn phía thì thấy, cũng bởi vì tất cả mọi người lôi kéo thú nhân trở về hỏi han ân cần, hỏi ngắn hỏi dài, trong lúc nhất thời cũng chưa nhớ tới chuyện của Oman. Lại nhìn Kathy, được rồi, không biết giúp đỡ Abby lủi đi đâu rồi, khụ, quả nhiên không thể trông cậy vào cô ấy.
“Anh làm sao nào, chẳng lẽ không được tới đây nhìn à?” Vợ chồng son còn thẹn thùng ấy nhỉ, ừm, không đến mức đi.
“Eva đã sinh rồi, anh còn không nhanh trở về xem.” Trực tiếp quăng ra chuyện quan trọng này như đánh bom, đập tới Oman.
Oman không phụ hy vọng bị bùng nổ thương tích đầy mình, ngoài khét trong sống, sửng sốt vài giây mới hoàn hồn: “Em… em nói gì?” Sinh rồi, sinh rồi, sinh rồi…
“Sinh rồi, sinh cái gì rồi hả?” Oman kích động, vì thế liền bắt đầu nói chuyện không trật tự.
Liễu Thư cố ý đùa hắn: “Sinh cái gì anh về xem thì chẳng phải sẽ biết sao, Eva luôn luôn chờ anh kìa, nhanh chút trở về.” Nghĩ tới Eva hiện tại đang trong mong ngóng chờ ở trong sơn động, Liễu Thư liền mềm lòng, vội vàng thúc giục.
“Đúng đúng, anh… anh anh, anh trở về, lập tức trở về.” Nói cho hết lời, tại chỗ đã không còn bóng người, nhìn lại, Oman vung chân liền bắt đầu chạy như điên về phương hướng sơn động, một đường bông tuyết văng khắp nơi, có thể thấy được trình độ điên cuồng.
Oman có động tĩnh lớn khiến cho không ít người chú ý, người ở lại trong bộ lạc biết tình huống đều lộ ra mỉm cười thiện ý, thú nhân không biết sau khi nghe ngóng, biết hắn làm a ba, trong nhà có tiểu thú nhân đáng yêu, đều thực hâm mộ, lại là một trận tiếng động xôn xao lớn.
“Lão tử làm a ba, ha ha ha…” Sau khi bóng dáng Oman biến mất, giống như mới phản kịp, vui mừng đến tiếng cười to vang vọng ở trong toàn bộ bộ lạc. Người nghe được đều bật cười lắc đầu, nhưng cũng giấu không được vì cái này mà cao hứng, còn có hâm mộ, đều đã làm cha, đều có đứa nhỏ rồi.
“Eva sinh rồi, là thú nhân hay là giống cái?” Allen cũng quan tâm, nói như thế nào hắn cũng là chú mà.
“Là một tiểu thú nhân, thực đáng yêu.” Liễu Thư nói.
“Ài, không đúng, Oman nói Eva còn phải vài ngày nữa mới sinh, làm sao lại sinh sớm.” Allen khó hiểu hỏi.
Liễu Thư nói chuyện hôm đó hắn đưa cô trở về, sau khi Eva biết nên muốn đến hỏi tình huống một chút, không cẩn thận động thai khí nên sinh sản trước thời gian cho hắn nghe. Hai người vừa đi về nhà vừa tán gẫu, thần sắc càng thêm vô cùng thân thiết hơn dĩ vãng vài phần, cả hai đều cảm giác được. Allen tự nhiên là vui sướng, Liễu Thư cũng vui vẻ, đã lựa chọn Allen, cô sẽ giao phó ra đầy đủ rõ ràng cảm tình của bản thân, đương nhiên cô hy vọng là thu hoạch gấp đôi.
“Tiểu Thư thực sự thích ấu tể.” Hai mắt sáng trông suốt nhìn Liễu Thư.
Cô cũng không kiêng dè, rất trực tiếp gật đầu: “Đây là tự nhiên, tiểu hài tử đáng yêu nhất.”
“Chúng ta nhất định có thể sinh rất nhiều đứa nhỏ.” Allen khát khao tương lai.
Liễu Thư hắc tuyến, cái này nghĩ cũng quá sớm đi, bát tự ngay cả phẩy cũng còn chưa viết đâu.
——
Rốt cuộc bộ lạc vượt qua nguy cơ, nghe Allen nói lại, tuy rằng quá trình rất đơn giản, cũng giống như kế hoạch của mình, kết quả cũng đáng mừng, nhưng mà nguy hiểm trong đó há lại là bình thường. Các thú nhân hợp tác ăn ý chính là một điểm, Allen và Oman đi bắt trộm ấu tể, nếu như có một chút sai lầm bị sừng tê giác thú trưởng thành gặp phải, lại phiền toái. Buổi tối như vậy, bầy sói vẫn sẽ chống lại thú nhân, hết thảy hết thảy, trừ bỏ nhân hòa, thiên thời địa lợi thiếu một thứ cũng không được, kỳ thực thế giới này thú nhân vẫn đều là con cưng của thần thú.
Sau khi trở về Liễu Thư đun một thùng nước tắm để cho Allen được gột rửa, còn cô thì đi làm cơm, muốn cho con mèo bự này sau khi tắm sạch ăn no một chút lại có cảm giác ngủ thích ý, bổ sung tinh thần. Phải biết rằng mấy ngày nay vì hoàn toàn bắt giết bầy sói, cái ăn của các thú nhân đều là thịt nướng lạnh cứng rắn, những thứ này đều là nướng xong ở trong bộ lạc sau đó sử dụng túi da thú lớn mang theo mấy khối ở trên người, đói bụng thì ăn. Là vì sợ đốt lửa sẽ khiêu khích phiền toái không cần thiết, liên tục mấy ngày nay bọn họ cũng khổ.
Tắm rửa ngay tại sơn động của Liễu Thư, không gian sơn động đủ lớn, cô đặc biệt tách ra một góc dành để giải quyết việc riêng, ví dụ như là đi toilet gì gì đó, dù sao cũng không thể cứ giải quyết ở bên ngoài. Tuy rằng các thú nhân gần như đều như vậy, nhưng rốt cuộc cô làm không được, lại nói còn trời cực rét lạnh kìa, vì thế để cho Allen làm hai cái cái bô chuyên dụng, để ở bên trong, phía trên còn có nắp đậy, sau khi xong rồi cũng không có mùi gì, rất thuận tiện.
Cái này làm cho Liễu Thư rất kiêu ngạo, vì thế còn cố ý đề cử cho nhóm giống cái khác, như trong dự liệu là nhận được những người khác nhất trí khen ngợi. Vì thế từng nhà đều chuẩn bị có hai cái bô, chỉ cần đầy thì để cho thú nhân nhà mình nâng đi ra ngoài đổi lại, cũng không có đến địa phương khác, đổ ngay trong cái hố thiên nhiên ở phía sau bộ lạc, hoàn cảnh vệ sinh đã được làm tốt. Nếu đổ khắp nơi không có quy luật, ngày nào đó đi đường một cước giẫm lên vậy thì không được, ghê tởm chết.
Allen vẫn là lần đầu tiên tắm rửa ở đây, có chút không muốn ra, nếu để cho hắn đi cũng tuyệt đối là luyến tiếc, do dự không bao lâu liền dứt khoát kiên quyết bước vào bên trong chỗ bị mành da thú che khuất. Bên trong đã sớm để cái thùng tắm lớn, nước ấm cũng đổ vào, bên cạnh còn có thùng nước lạnh, là vì để cho Allen thay đổi một chút. Nhìn an bài cẩn thận như vậy, thú nhân sờ sờ ngực, nơi đó nóng lên từng đợt.
Nghe tiếng nước bên trong, ở bên ngoài Liễu Thư không khỏi nghĩ tới thân hình tinh tráng của thú nhân, trên mặt có chút nóng đốt, lắc lắc đầu bỏ đi tư tưởng không lành mạnh, tập trung lực chú ý nấu cơm.
Trong bộ lạc cái gì cũng không có, trừ bỏ thịt chính là thịt, Liễu Thư cũng chỉ có thể làm thịt, xào chút thịt, lại nướng mấy khối thịt, còn làm canh thịt, đợi tiệc toàn thịt làm xong rồi thì Allen cũng tắm xong đi ra.
“Mau tới ăn chút nóng.” Liễu Thư nhìn thú nhân chỉ có váy da thú và áo lót da thú, cánh tay và hai cái đùi để trần đi ra, khóe miệng hơi co rút, nhưng vẫn mạnh mẽ tiếp đón hắn.
Tùy tiện đi tới ngồi xuống, Allen cũng không khách khí liền cầm lên ăn.
“Sao anh không mặc thêm vài thứ.” Biết anh dáng người đẹp rồi, không cần khoe ra nữa, cơ bụng sáu khối quả nhiên dáng người đẹp.
“Quần áo đều dơ rồi, trở về lại mặc.” Vừa ăn, vừa nói không rõ.