Sau khi trở về Liễu Thư liền bắt đầu làm dứt khoát hẳn hoi, Allen tự động trở thành làm việc vặt, còn vô cùng vui vẻ như điên vội trước bận sau, làm không biết mệt.
Trứng chim không ít, hôm nay Liễu Thư còn chuẩn bị làm toàn tiệc trứng, đương nhiên món chính vẫn là ăn thịt, không có cái này thì thú nhân ăn không đủ no, có lẽ tiệc trứng này cái gì cũng chỉ có thể làm món rau cho các thú nhân, mà nhóm giống cái có thể mở rộng bụng ăn.
Lửa trong bếp nhỏ đã đốt lên, nồi đá cũng bắt lên, nồi đá này được Liễu Thư tìm cơ hội để cho Allen cẩn thận mài một tầng, trở nên mỏng hơn một ít, như vậy bị nóng cũng nhanh, tốc độ nấu cơm gì đó sẽ thăng cấp. Nhưng mà cô dùng cũng vô cùng cẩn thận, dù sao cũng là tảng đá làm ra, chỉ sợ ngày nào đó không chịu được khảo nghiệm nhiệt độ vỡ ra, đến lúc đó khóc cũng khóc không được, ài, rất nhớ nồi sắt.
Cầm lấy một cái trứng chim, trứng chim ở đây đều đặc biệt lớn, một đám cũng không kém gì trứng ngỗng, một điểm không giống là hình dáng trứng chim. Nhưng như vậy cũng tốt, trứng lớn, dịch trứng liền nhiều, có thể ăn được càng nhiều. Liễu Thư vui rạo rực lấy qua đến một cái bồn nhỏ đập trứng đổ vào, trước chuẩn bị làm trứng chiên, đánh bốn năm cái trứng vào trong bát thì dịch trứng cũng tạm được, nhìn số lượng vừa phải bỏ thêm chút nước đi vào, cũng thả muối nhẹ nhàng quấy lên, như vậy có thể đủ một mâm, nhưng không đủ ăn. Nhưng mà không sao cả, trước thử tay xong rồi lại làm là được.
“Allen giúp tôi dùng chiếc đũa quấy trứng lên.” Làm mẫu quấy trứng thấy nồi cũng đun tốt, Liễu Thư giao nhiệm vụ kế tiếp cho Allen luôn luôn ở một bên ngồi trông mong nhìn.
Thú nhân tự nhiên là rất vui sướng tiếp nhận, nhưng mà lần đầu tiên làm công việc tinh tế này, trên tay không phối hợp, nhìn bộ dạng ngốc của hắn, cô mím môi cười cười cũng không quản hắn, xoay người phải đi nhìn nồi.
Nồi đá sau khi hoàn toàn bị đun nóng thì Liễu Thư đổ một ít mỡ mình luyện ra tích góp từng tí mà có, lấy ra một phần lớn thả vào trong nồi, dùng muôi xào khống chế được khối mỡ đó tráng qua toàn bộ trong nồi một lần. Ngửi được mùi vị dầu rán đun nóng, lại quay đầu nhìn Allen. Rất tốt, tuy rằng thú nhân lần đầu tiên làm, nhưng mà rất kiên nhẫn, một đôi đũa khe khẽ quấy ở trong bát, dịch trứng bị đánh tan ra rất đều. Nhìn chờ đợi trong mắt thú nhân đang nhíu mày, Liễu Thư cũng không keo kiệt, không chút do dự khích lệ: “Thực giỏi, trứng quấy rất tốt, đợi lát nữa phải ăn nhiều một chút.”
Allen được khen thực ngượng ngùng gãi gãi đầu, nếu không phải bởi vì thể chất thú nhân có lẽ Liễu Thư là có thể nhìn thấy bộ dạng hắn đỏ mặt.
“Xèo” một tiếng, dịch trứng đều được đổ vào trong nồi, một cỗ hương vị xông vào mũi, Allen ngửi ngửi thực mẫn cảm biết trứng này làm như vậy khẳng định ăn ngon, không khỏi bắt đầu chảy nước miếng ra.
Dịch trứng vào nồi, Liễu Thư lập tức vung muôi xào, chia đều lớp bọc trứng, thời gian rất dài không có làm, da trứng hơi có chút khét, đây là không nắm giữ tốt độ lửa. Cô mới hơi nhíu mày Allen giống như biết như được, tay chân lưu loát hạ nhỏ lửa ở trong bếp: “Tôi canh lửa cho em.”
“Ừm, tốt.” Có Allen nhìn cô an tâm.
Vỏ trứng nhanh chín, vỏ trứng màu vàng óng lộ ra sau đó trực tiếp cắt ra ở trong nồi, lại thêm chút dầu, trở mặt vài cái, trứng chiên tươi mới liền ra lò. Cô vươn tay lấy qua một cái khay chứa tràn đầy một mâm, ngửi ngửi hương vị làm cho người ta thèm nhỏ dãi. Đã lâu đều không có ngửi thấy được, Liễu Thư vừa nuốt nước miếng vừa cảm khái, chỉ tiếc không có hành băm bằng không nhất định càng thơm.
Cầm chiếc đũa liền gắp một miếng bỏ vào trong miệng, hương vị đó, quả thực không làm cho cô hỉ cực mà khóc. Ngược lại không phải tay nghề của cô có đột phá tính phát triển, mặc cho ai ăn thịt nướng ấn thời gian theo địa cầu tính gần một năm, lại nếm được đồ ăn Hoa quốc bình thường này tuyệt đối đều là như vậy.
Liễu Thư là không có khái niệm mình ăn vụng, chính mình làm mà sợ gì, mặc dù những người đó còn chưa có tới, nhưng mà đầu bếp nếm thức ăn gì đó thì có độc quyền đúng không. Đương nhiên mình ăn một miếng cô cũng chưa quên Allen, quay đầu liền gắp đầy một đũa trứng xào bỏ vào trong miệng thú nhân, xong rồi còn thực khẩn trương hỏi: “Thế nào, ăn ngon không?”
Ăn ngon không, tự nhiên là ăn ngon rồi, Allen có thể nói đây là ăn ngon nhất mình được ăn, kỳ thực thú nhân này là không kiêng ăn, có gì ăn đó, rất dễ nuôi. Ừm, chỉ là lượng cơm ăn nhiều chút, ăn trứng chiên vào miệng, nếm được tư vị này cũng biết vì sao Liễu Thư mỗi ngày nhìn thịt than thở, chắc chắn trước kia thứ cô ăn đều là loại này đi, chỉ là trong lúc vô ý đi đến bộ lạc. Allen nghĩ nghĩ liền đau lòng, trong lòng cũng lại yên lặng quyết định phải thật thương giống cái này, cô có thể tới nơi này là may mắn lớn nhất của mình, cảm tạ thần thú —.—!
Mình ăn mấy ngụm, lại đút cho Allen hai miếng, Liễu Thư gắp một đũa lại một đũa thêm mấy lần thì một mâm tràn đầy đã ít đi một nửa, nhất thời cảm thấy chột dạ. Ngó ra cửa động nhìn xung quanh một chút thấy mấy người Kathy còn chưa có tới thì trong lòng thoáng thả lỏng, cảm thấy vẫn làm thêm một mâm, bằng không cũng không dễ nói.
Vì thế tay chân lưu loát lại bắt đầu chiên thêm, nhưng vừa động thì Liễu Thư lại nghĩ đến: “Allen, gột rửa rau dại trong sọt, vừa vặn dùng tới.”
Trứng có thể nói có trăm cách làm, trứng xào rau dại cũng thực sự không sai, ừm, nếu nói thì cô muốn ăn trứng sốt cà chua, ài quên đi, có loại thực vật này hay không còn không biết được.
Gần như Liễu Thư vừa nói, thì Allen vừa động, nhưng tốc độ rất nhanh, cô bên này đợi một lát, thì Allen bưng một chậu rau dại tới. Lần này rau dại không phải mã răng kiển, là loài phát hiện mới, Vu y xem qua là không có độc. Liễu Thư hái xuống nếm thử, thì phát hiện hương vị có chút giống rau ngân, nên không chút khách khí hái xuống không ít. Rau này cũng không có tên, thế nên cô liền kêu là rau bao, bộ dạng giống như dây mây, túm một cái là một bó to, nhưng đều rất tươi mới, sau khi tẩy rửa còn rất non mềm.Cô dùng đao cắt ngắn, lại bỏ vào nồi trụng sơ, vớt ra, rửa sạch nồi đổ dịch trứng đánh kỹ vào, làm xong da trứng, cắt vỡ, rồi bỏ rau bao đi vào trộn đảo xào lên, thả dầu muối vào, không có tương dấm chua. Cuối cùng đặt lên bàn, một loạt động tác liền mạch lưu loát, có thể nói dễ như trở bàn tay vô cùng có thứ tự.
“Rau bao xào trứng, vị cũng không kém.” Nếm thử hai miếng, nếu không tận lực khống chế thì sẽ không muốn ngừng miệng, 囧!
“Tiểu Thư làm đều ăn ngon.” Được đút cho một miếng Allen vuốt mông ngựa (nịnh nọt).
Cô bất đắc dĩ liếc mắt thú nhân một cái, biết để cho hàng này nói chút gì dễ nghe hắn cũng rối rắm không ra, nhưng mà lời nói của hắn cũng coi như trung thực giản dị, miễn cưỡng nhận. —.—!
Đợi lại làm bàn rau bao xào trứng rồi, bọn người Kathy Eva mới khoan thai đến chậm, Liễu Thư một chút không có chột dạ ăn vụng nấu ăn, trên mặt thực đứng đắn. Đương nhiên nếu cô không lau miệng thì tốt lắm. Allen căn bản không cảm thấy mình ăn vụng, vốn là nhà hắn, còn để ý mấy người cọ cơm làm chi, quả nhiên, đủ cường đại.
“Thơm quá à, thơm quá, Tiểu Thư cậu thật sự làm rồi.” Vừa vào nhà thì Kathy bắt đầu dùng sức ngửi ngửi, sau khi hỏi về hương vị làm cho mình thèm nhỏ dãi, lại nhịn không được.”Cái gì nghiêm túc, vốn chính là được rồi.” Liếc mắt Kathy một cái, Liễu Thư cầm một tấm ván gỗ đặt nồi đá lên, bên trong là dịch trứng vừa mới trộn gia vị xong đạt vào bồn, đây là chuẩn bị chưng trứng. Còn có mấy cái sống, vừa vặn nước nấu trứng làm cùng nhau.
“Đây là trứng chiên?” Nhìn chằm chằm đó ba mâm trứng chiên, hai mắt Kathy tỏa ánh sáng (tg: một mâm trong đó đổi thành khay nhỏ: bị thử, 囧).
“Thoạt nhìn ăn rất ngon nha.” Kỳ thực Eva cũng là một cật hóa, phải nói vật họp theo loài, nhìn mắt Alice cũng không kém một cái thì biết tình huống rồi.
“Ha ha, Kathy cứ nói muốn ăn một bữa không giống, lúc này cứ tới đây, xem ra quả thực không có tới sai.” Abby lớn giọng, tiếng cười cũng lớn, mang theo một con thú xử lý tốt rồi đi vào: “Yên tâm yên tâm, tôi mang phí ăn cơm rồi.”
Oman theo sát sau đó, trên tay cũng cầm thức ăn hôm nay, sở dĩ bọn họ đến chậm, cũng là bởi vì hai thú nhân đi xử lý mấy thứ này.
Quả nhiên đã là người nhà của Kathy, nhìn xem, đi đâu cũng dẫn theo, không nhìn khuôn mặt tươi cười của Abby, Allen nghiêm mặt: “Hôm nay cơm của chúng ta là do cậu làm.” Thú nhân vẫn là phải ăn thịt, ngươi có thể so sánh dạ dày như mèo với giống cái sao.
Abby đáng thương liếc mắt nhìn giống cái nhà mình một cái, đáng tiếc hiện tại tâm thần của Kathy đều bị tiệc toàn trứng hấp dẫn, làm gì còn mà phân cho hắn, cho nên cũng cũng chỉ có thể khổ bức nghiêm mặt nhóm lửa nướng thịt. May mắn Oman đến hỗ trợ bằng không một mình hắn còn có chút bận không qua nổi.
Thú nhân bên này nướng thịt, giống cái bên này cũng không cố kỵ, bưng thức ăn lên bàn kỳ thực là có thể bắt đầu ăn, nhưng Liễu Thư không đổi được thói quen chính là chờ mọi người cùng nhau ăn. Cho nên thật đáng tiếc Kathy chỉ có thể nhìn không thể ăn, vẻ vang chảy nước miếng, thèm chết cô.
“Oa oa ô ô…” Tiểu thú nhân nhà Eva còn chưa biết nói, giống như là ngửi được hương vị không đồng dạng như vậy, bắt đầu rầm rì, móng vuốt nhỏ cũng chụp a chụp, chuyển động không ngừng.
“Ha ha, xem, tiểu Lỗ Cách cũng muốn ăn nè.” Kathy cười hì hì vui sướng khi người gặp họa.
Quả nhiên, Lỗ Cách thật là đang sáp qua hướng thức ăn bên kia, toàn thân nhóc con đều là sức mạnh, một đoàn nho nhỏ thật sự cường tráng, Eva ôm nó còn rất lao lực. Oman cảm giác được động tĩnh bên này, biết là vật nhỏ nhà mình làm ầm ĩ liền hướng về phía bên này từ trong yết hầu phát ra một tiếng gầm nhẹ, gào thét này phát ra giống như uy hiếp giữa thú thú với nhau.
Tiểu Lỗ Cách nghe được a ba gào thét thì ngẩn người, hình như có chút sợ hãi, nhưng bị mỹ thực dụ dỗ, dưới tình huống khó cả đôi đường… Vì thế một màn huyền huyễn đã xảy ra.
—— một giây biến thành manh thú gì đó quả nhiên rất tốt, rất cường đại!
Thú nhân trưởng thành là biến thành mãnh thú, tiểu Lỗ Cách hóa thú thì phải là “Manh” thú, nhìn con hổ con đột nhiên hóa thành hình thú, một cục lông xù mềm nhũn mập mạp làm Liễu Thư là một người vốn là không có tâm địa sắt đá đã sớm bị manh hóa thành một bãi nước làm thế nào cũng đứng yên không dậy nổi.
Cô không nhịn được liền ôm con hổ con từ trong lòng Eva đi qua, tiểu thú còn nhỏ nhỏ quẩy người một cái thì bị vô tình trấn áp, sau đó chính là một phen vuốt ve mò mẫm chà xát ôm ôm hôn hôn, các loại đa dạng tầng tầng lớp lớp không dứt, cũng sắp đùa tiểu thú nhân hỏng rồi. Tiểu thú nhân đáng thương rầm rì suy nghĩ như là mong a ma mình giúp đỡ, đáng tiếc a ma căn bản không tiếp thu được tín hiệu cầu cứu, ngược lại vẻ mặt vui mừng.
“Xem ra Tiểu Thư thực thích tiểu ấu tể nha, ừ, Lỗ Cách nhà chúng ta cũng thích cậu, cậu xem đùa thật vui vẻ kìa, còn kêu hừ hừ nữa. Trong ngày thường cũng chỉ theo mình thân cận, ngay cả a ba của nó cũng không thể nào chơi chung đâu.” Nói xong còn ý cười ấm áp lẳng lặng nhìn hình ảnh trước mắt.
Tiểu Lỗ Cách khóc không ra nước mắt, rốt cuộc a ma của mình là cái lý giải thần gì vậy, rõ ràng mình bị đùa rất thống khổ, cũng không phải đang giỡn. Nó nghĩ như vậy nên kêu càng sôi nổi hơn, vì thế Eva liền cho rằng hắn “được chơi đùa” càng vui vẻ, còn đề nghị nói: “Tiểu Thư, cậu thích thì về sau ở chung với Lỗ Cách nhiều hơn đi.”
Tiểu Lỗ Cách: quên đi ta vẫn không gọi, ngoan ngoãn bị đùa bỡn một lần là tốt rồi.
Thú hình của tiểu Lỗ Cách rất giống a ba của nó, toàn thân là sọc đen vàng bình thường, nhưng ở tại chỗ cái trán có một nhúm màu đỏ kim, quả nhiên là tướng phụ tử trời sinh, nhưng mà…
“Ồ, vì sao cái đuôi Lỗ Cách có màu trắng.” Allen và Oman trừ bỏ cái bụng thì toàn thân vốn không có màu trắng, chẳng lẽ là đột biến gien, ực, hoặc là nói di truyền cách đời, đây là hiện tượng a ba Allen.
“À, cái này à.” Eva không thèm để ý khoát tay: “Phụ thân mình là bạch hổ, Lỗ Cách như vậy cũng không kỳ quái.”
Thì ra là thế, giống nhà mẹ nha, không biết về sau đứa nhỏ của mình sẽ có đứa nào di truyền của mình không, nhân loại là người vượn tiến hóa, chẳng lẽ… Tưởng tượng một chút tiểu hài tử của mình về sau có con hổ dáng người, cái đuôi hầu tử… Nhất thời Liễu Thư bị chính tưởng tượng của mình làm cho kinh hoảng, đây là rất hố cha.
Vung vẩy da gà nổi đầy người, âm thầm vỗ vỗ ót vì chính sức tưởng tượng phong phú của mình mà xấu hổ một phen, đồng thời âm thầm nói thầm, chẳng lẽ tiếp xúc thú thú nhiều cũng sẽ có di chứng, ví dụ như ngay cả ý tưởng cũng đổi đối tượng, phải nói quả thực rất tăng lực.
Đợi đến khi bọn hắn nướng thịt cũng tương đối, trứng chưng và trứng luộc của Liễu Thư cũng chín. Chưng trứng là làm riêng cho tiểu Lỗ Cách. Mà trứng luộc cô chỉ tính cho mỗi người hai cái, không nghĩ tới Abby cũng đến, may mắn cô luộc thừa hai cái, bằng không vẫn đủ rồi, thật xấu hổ