Editor: ChieuNinh_dd.
Allen thật sự là tới tìm Liễu Thư ăn cơm, thời điểm đi ngang qua nhà đang cất của Kathy được Abby báo cho biết hai người đi hướng này, đơn giản xoay người qua đây tìm người. Cũng không quá xa thì đã trông thấy hai người ngồi xổm dưới đất không biết đang nói nhỏ cái gì, nhưng mà hắn cũng không có hứng thú.
“Sao anh đi tìm đến đây?” Liễu Thư theo miệng vừa nói như vậy, đưa tay tiếp nhận một cái sọt nhỏ trong tay Allen mang theo nói: “Đây là mang theo cái gì tới đây?”
“Hôm nay anh đi một vòng ở bên ngoài mang chút trái cây cho em nếm thử vị.” Allen ân cần đi lên duỗi cánh tay ôm trọn eo nhỏ Liễu Thư rồi đi trở về, vừa đi vừa nói chút chuyện hôm nay mình đã làm gì, đều lựa chọn chuyện trọng yếu hoặc là thú vị nói, chính là muốn đùa cho cô vui vẻ. Trong toàn bộ quá trình sẽ không liếc mắt nhìn sang Kathy bên này một cái.
Vuốt ve khóe miệng và khóe mắt co rút, Kathy bị bỏ rơi ở phía sau oán hận trừng mắt nhìn hai người phía trước đang quang minh chính đại ái ân đằm thắm, nhất là Allen, xem bộ dạng đắc ý kìa, hừ. Có cơ hội nhất định phải hỗ trợ Liễu Thư dọn dẹp hắn một chút, thật quá đáng, thế nhưng nhìn cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, cứ rõ ràng không nhìn cô như vậy đấy.
Đi khoảng cách xa rồi Liễu Thư mới từ trong nói chuyện nồng nàn với Allen nhớ tới Kathy, nhìn lại chỉ thấy cô nàng đang bĩu môi không phục, trong lòng nhất thời chột dạ áy náy, vội vàng nói: “Kathy nhanh chút, lúc này nên ăn cơm.”
Nghĩ đến cơm nước xong còn có việc đứng đắn cần hoàn thành, Kathy cũng không vội mà ủy khuất, đáp ứng một tiếng bước nhanh đuổi theo. Sau khi đuổi kịp cũng không quản Allen khinh bỉ một phen liền chen chúc đẩy hắn ra chiếm cứ vị trí chính giữa, khoá cánh tay Liễu Thư cố ý lớn tiếng nói giỡn với cô chính là không thèm đáp lời với Allen.
Hành vi mang tính báo thù nhỏ của Kathy Liễu Thư nhìn một cái rất muốn cười, lại nhìn Allen dáng vẻ giống như bị cướp thức ăn. Nhưng bởi vì người đoạt là một giống cái hắn lại không tốt đi lên giành lại, chỉ có thể trông mong ngóng nhìn, ở thời điểm bạn lữ nhà mình nhìn qua thì lộ ra cái biểu tình đáng thương hề hề, muốn tìm kiếm an ủi. Chẳng qua vị vô lương nào đó lại nhẫn tâm không nhìn tầm mắt sâu kín của hắn.
Thẳng đến sau khi Kathy bị Abby lĩnh trở về Allen mới gần người lại được, kỳ thực hắn cũng có thể chiếm cứ bên kia, nhưng mà Kathy nói một câu “Giống cái nói chuyện thú nhân đứng sang một bên” thì để hắn dừng lại không lên trước. Một khi tới gần thì cũng rất ủy khuất nói: “Anh lại không có chọc tới cô ấy.” Chẳng lẽ là Abby.
Đối với thú nhân có vài thời điểm thần kinh siêu thô to, Liễu Thư cũng chỉ có thể lắc đầu than thở, thần thú là công bằng luôn sẽ không làm cho một sự vật hay người nào đó thập toàn thập mỹ. Nha, trước mắt không phải sao, cái tên nhị hóa này cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng tự nhiên là cái gì cô cũng chưa nói, mà là sờ sờ cái đầu lông xù làm an ủi.
Đội thú nhân Allen hỗ trợ cất nhà thực không khéo là nhà Noah, đừng quên Noah còn có một cô em gái Noreen khoảng thời gian trước còn quyến luyến không quên với Allen đâu. Chẳng qua thú nhân một khi tìm kiếm được bạn lữ hơn nữa thành công khế ước cũng sẽ đại biểu là đời này Noreen vô vọng. Cho nên sau khi tới đây trông thấy Noreen, dù sao cô ấy cũng không có nhìn Liễu Thư không vừa mắt như lúc trước. Tuy rằng còn không phải rất quen thuộc nhưng vẫn có thể nói chuyện mấy câu, làm cho cô không thể không cảm khái, nhóm giống cái quả nhiên là nữ hán tử cầm được thì cũng buông được, rất rõ ràng!
“Đây là trái cây mới hái, Noreen cô nếm một chút.” Nếu người ta cũng không còn nhớ thương mèo bự nhà mình hơn nữa buông xuống thực rõ ràng lưu loát. Liễu Thư cũng không phải người nhỏ mọn, lúc này không phải lập tức bánh ít đi, bánh quy lại, thừa dịp thời điểm cơm nước xong thì đứng lên tới gần.
Noreen trơ mắt nhìn thú nhân ca ca mình thích từ bé đến lớn cưới người khác trong lòng thương tâm là khẳng định, nhưng xác thực như theo như lời mấy người Liễu Thư tâm lý của cô vẫn rất tốt. Nếu nhất định không phải là của mình, vậy chỉ có thể lặng lẽ buông xuống dưới đáy lòng. Liễu Thư là người trong bộ lạc, hơn nữa làm nhiều chuyện cho bộ lạc như vậy, về tình về lý Noreen cũng không thể lại tùy hứng. ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
“Cảm ơn.” Thoáng ngượng ngùng cười cười, Noreen do dự một chút vẫn vươn tay nhận lấy, cầm trái cây để lên miệng cắn một ngụm lộ ra tươi cười: “Ăn rất ngon cảm ơn cô Liễu Thư.”
“Không cần khách khí như vậy.” Khoát tay, Liễu Thư chẳng hề để ý: “Mọi người đều là một bộ lạc, mấy ngày nay đều phải ăn cơm ở đây đấy.”
Liễu Thư nói lời này thân cận, Noreen cũng hiểu được cô cũng không có sinh ra tức giận mình lúc trước thì cũng yên lòng, tươi cười cũng trở nên lớn hơn nữa, hơn nữa nói cũng nhiều lên. Kỳ thực có đôi khi phương thức nữ nhân ở chung chính là thần kỳ như vậy, nếu nam nhân trở mặt mà nói thì dưới rất nhiều tình huống quả thực cả đời không qua lại với nhau, nhưng mà nữ nhân ấy, một câu nói một lễ vật nhỏ gì đó thì lập tức khiến cho bọn họ có thể sánh với khuê mật.
Cùng ở chung với Noreen như khuê mật tự nhiên là không có khả năng, nhưng Noreen còn chưa có trưởng thành Liễu Thư liền coi cô ấy trở thành em gái nhỏ vị thành niên nhà bên, nói chuyện làm việc cái gì cũng chăm sóc đến cô ấy, không bao lâu hai người đã cười cười nói nói, nội dung lời nói cũng càng ngày càng nhiều.
“Ai ai, cái này không có sao chứ…” Lấy khửu tay đụng đụng Allen bên cạnh, hai người bọn họ vừa rồi chẳng qua là rời khỏi có một lát như vậy thôi, vì sao sau khi trở về thế giới đã thay đổi rồi: “Noreen và Liễu Thư, hai người họ đây là sao lại thế này, vậy thì tốt rồi…” Tò mò nha.
“Vốn không có chuyện gì.” Allen nghiêng mắt liếc nhìn hắn một cái, biểu tình tương đối bình tĩnh. Ở trong tư tưởng của hắn Liễu Thư và Noreen vốn không có nhiều khúc mắc lắm, thật sự muốn tính mà nói cũng chỉ là hắn. Nhưng hắn cũng không có làm cái gì nha, cho nên hiện tại hai người là chị em tốt ngồi cùng nhau với hắn mà nói thật sự không tính cái gì.
“Thú nhân cô nói là anh ta sao?” Liễu Thư đang theo trò chuyện tư mật với Noreen, chỉ làm cho cô 囧 là không biết vì sao thế nhưng cô biến thành cố vấn tình cảm. Đây rốt cuộc là sự phát triển thần kì gì thế, nhưng mà cuối cùng cô vẫn là lau mặt bình tĩnh đồng ý, kỳ thực cũng không có gì, nói là thiếu nữ hoài xuân có chút gượng ép, bởi vì là thú nhân chủ động nha.
“Hắn, tôi không quá thích, nhưng mà tôi lại muốn xác định một thú nhân, chờ sau khi tôi thành niên thì lập tức khế ước.” Allen cứ bay như vậy vẫn làm cho tiểu giống cái đã bị tổn thương không nhỏ. Hiện tại thì đã nghĩ dự định tìm thú nhân tốt trước, sau đó sau khi thành niên liền khế ước trói buộc trước rồi nói sau, bằng không người coi trọng lại chạy theo giống cái nào đó thì làm sao.
Liễu Thư cũng không biết ý tưởng chân chính của Noreen, hiện tại cô đang quan sát thú nhân làm cho Noreen rối rắm. Thú nhân kia là một người ở trong đội ngũ cất nhà lần này, bộ dạng cao ráo khỏe mạnh, diện mạo cũng rất có anh hùng khí khái chỉ là người hơi đen một chút. Quả thực phải nói là đen từ đầu đến chân, không biết còn tưởng rằng hắn phơi nắng hay tắm nắng gì đấy.
“Anh ta gọi là Sand, thú hình là một con hắc hổ, hình thú thuần màu đen còn dễ nhìn hơn hình người của anh ta.” Noreen bất mãn chu miệng, nói.
Thì ra là con hắc hổ, Liễu Thư giật mình “Trách không được có hình dáng đen như vậy”, đợi sau khi nhìn xong cô cũng không vội vã lập tức trả lời mà là suy nghĩ rồi mới nói: “Noreen, tôi thấy cho dù tốt cũng không bằng cảm giác của chính cô, dù sao cũng là bạn lữ phải cùng cô vượt qua cả đời nên thận trọng đối đãi.” Liễu Thư cảm thấy mình vẫn là đừng trộn vào thì tốt hơn, cái gọi là có duyên mà nói thì ai cũng không ngăn được, ngay cả thời không cũng có thể vượt qua, ví dụ như nói cô là ví dụ rõ ràng ngay tại đây.
“Tôi cảm thấy hắn không tốt lắm, nhưng mà đối tôi rất tốt, tôi không biết nên thế nào mới tốt.” Noreen ấp a ấp úng cúi đầu nói ra bản thân chân chính rối rắm ở đâu, giật nhẹ khóe miệng chu miệng thở dài: “Người quá ngu ngốc luôn nói không dễ nghe.”
“Cô hy vọng hắn nói thế nào với cô?” Ai, quên đi, cái này đang nói chuyện rõ ràng là tình chàng ý thiếp có được không, sang năm bộ lạc lại nhiều thêm một việc vui.
“Mặc kệ hắn biết nói chuyện hay không, tôi cảm thấy người tốt mới là quan trọng nhất, nhất là quan tâm săn sóc đối với cô.” Cố gắng làm tỷ tỷ tri tâm, Liễu Thư lại nói: “Thật ra tôi lại cảm thấy cũng không phải là hắn không biết nói, mà là ở trước mặt cô nên quá cẩn thận rồi.” Vừa nãy nhìn thì mới biết thú nhân kêu là Sand này vui cười đùa giỡn với nhóm đồng bọn chung quanh là cười cười nói nói lời nói hết bài này đến bài khác, căn bản không giống như Noreen nói vậy.
“Phải không?” Noreen bị nói có chút động tâm, nhưng vẫn do dự.
Liễu Thư rất trung lập phán đoán một chút tình huống, nhìn thấy trời không còn sớm, lúc này cũng qua thời gian ăn cơm xong rất lâu mà mình còn có ước hẹn với Kathy nữa, không thể để cho cô ấy đợi lâu quá lúc này nhân tiện nói: “Tôi cảm thấy cô cẩn thận suy nghĩ có vẻ tốt, còn nhỏ mà, tôi có việc đi trước, lần khác không có việc gì thì đi nhà tôi tìm tôi, biết không?”
Noreen vẫn là nghe lọt được lời Liễu Thư nói, hiện tại cũng đang tự hỏi, nghe xong rồi cũng không có ở lâu, gật gật đầu nhân tiện nói: “Vậy cô đi bận việc của cô đi, tôi không có việc sẽ đi nhà cô chơi, à, nghe nói cô nuôi dưỡng tiểu thú, tôi cũng đi xem một chút. Dù sao tôi và a ma ở nhà nhàn rỗi, nuôi dưỡng một vài thứ cũng tốt.” ChieuNinh~dien~dan~D^d^l^q^d
Đã muốn phổ cập khoa học nuôi dưỡng thật lâu, đáng tiếc hai người Kathy và Alice đều đang bận đông bận tây vẫn không có thời gian, cũng chỉ có Eva đáng tin một chút nhưng từ lúc sinh Lỗ Cách thì tâm tư của cô nàng cũng đã hoàn toàn đặt ở trên người tiểu thú nhân. Hiện tại có người đưa tới cửa, tự nhiên cô cao hứng vạn phần vội vàng liên tục đáp ứng.
Bởi vì Noreen đánh ngã rẽ, Liễu Thư vốn muốn nói một câu chuyện đất sét chế tạo đồ gốm cho Allen cũng đã quên, vội vội vàng vàng chào hỏi rồi đi ngay. Allen cũng không để ý chỉ coi như phải đi bận rộn chuyện gì đó, chỉ dặn dò cẩn thận một chút đừng để mệt. Mang lời nói ấm áp tràn đầy trong lòng khẩn trương đi đến chỗ đất sét buổi sáng thì phát hiện Kathy đã sớm chờ ở đó rồi.
“Cậu tới rất sớm nha.” Liễu Thư lau mồ hôi chột dạ nói, cười như đóa hoa sáp đi lên đưa trái cây mình để lại nói: “Không phải cậu thích ăn quả trám này sao, mình để lại vài trái cho cậu này.”
“Hừ.” Ôm cánh tay hừ một tiếng, Kathy vẻ mặt tức giận: “Không phải mình đến sớm là cậu đến chậm, còn có không cần hối lộ mình, mình mới không ăn đâu.”
Tức giận, nhưng thật sự là Liễu Thư đuối lý, ai kêu cô cà kê dê ngỗng với người khác nên đã quên thời gian, chỉ có thể cẩn thận cười làm lành, phục thấp làm thiếp.
“Không cần tức giận được không, mình chỉ là không cẩn thận một cái đã quên thời gian, cũng không phải cố ý.” Thấy cô nàng vẫn không thèm để ý, nhẫn nhịn ý cười bên miệng lại nói: “Cậu nhìn trời cũng không còn sớm, không phải cậu muốn xem đồ gốm sao, chúng ta cũng làm nhanh một chút đi, sớm ngày chế tạo ra.”
Vừa nói tới chính sự thì Kathy liền nhả ra, nhưng mà vẫn trừng mắt nhìn Liễu Thư một cái: “Trước không thèm so đo với cậu, hừ.” Liễu Thư lập tức mang ơn, rốt cục thì dỗ xong con hàng ngốc giận dỗi này rồi, cô thở một hơi thật dài yên lặng lau mồ hôi, chạy chậm một trận mệt chết cô.
Liễu Thư cũng không mang cái gì, nhưng mà không có vấn đề gì vì Kathy đều mang đầy đủ cả rồi, bên trong sọt lót da thú còn có xẻng đá nhỏ đều chuẩn bị đầy đủ hết. Cái này càng làm cho cô băn khoăn, nhưng cũng may hiện tại chỉ là thí nghiệm chế tác đồ gốm cũng không cần bao nhiêu đất sét, một cái giỏ cũng đủ nhiều rồi.
Hai người đồng lòng hợp lực một người dùng xẻng đá đào đất, một người khác thì lấy tay nghiền nát đất đó ra rồi lại bốc từng vốc cất vào trong giỏ thẳng đến khi trong giỏ đầy bảy phần thì mới dừng lại, nhiều như vậy cũng đủ rồi có nhiều hơn nữa cũng không làm được hết. Chỉ là nhiều đất sét như vậy hai người cũng phải phí một trận khí lực mới có thể mang trở về
“Để mình vác đi, cậu cầm mấy thứ này.” Mấy thứ đó chính là một cái xẻng đá, đối với Kathy xung phong nhận việc Liễu Thư vẫn thực là ấm lòng nhưng vẫn nói: “Đừng đừng, mình vác đi cũng không xa, chỉ có một đoạn đường như vậy, mình có thể mà.”
“Được rồi.” Dùng chút lực đẩy Liễu Thư ra, Kathy lấy ánh mắt mang theo chút khinh bỉ nhìn cô: “Cậu còn không có cao bằng mình đâu, hơn nữa cũng không có mạnh mẽ như mình…”
Bị khinh bỉ…
Khinh bỉ…
…
Trong đầu tuần hoàn vài lần, Liễu Thư đều tái mặt rồi, ghét nhất thú nhân thân cao chênh lệch, còn có huyết thống khí lực là có thể khi dễ người à, lạy hồn, cảm thấy mệt không yêu…
Ngay cả Liễu Thư bằng mọi cách quấy nhiễu tỏ vẻ mình thực sự cũng là nữ hán tử, đáng tiếc từ ban đầu thì đã không có hơi sức để tranh với Kathy có chút cường hãn, chỉ có thể ủy ủy khuất khuất cầm cái xẻng nhỏ theo ở phía sau, giống như một nàng dâu nhỏ, người không biết còn tưởng rằng bị khi dễ thế nào đâu… 囧!