Đọc truyện Full

Chương 16: 16: Ta Chính Là Tần Di Vị Công Tử Này Có Vấn Đề Gì

: Ta chính là Tần Di, vị công tử này có vấn đề gì?
Sáng hôm sau
Bốn người cùng nhau ăn sáng, Thẩm Thanh Ngạn cầm một ít linh thạch và bảo vật tặng cho ba người, rồi tiễn bọn họ rời phủ.

Có điều bây giờ Thẩm gia chỉ có một mình Thẩm Thanh Ngạn ở nhà, Thẩm gia lại bị mọi người theo dõi, Thẩm Thanh Ngạn không dám đi xa, chỉ tiễn họ đến con đường lớn ngoài cửa phủ, rồi lưu luyến quay trở về.

Lúc ra khỏi cửa, Thẩm Thanh Đường vẫn mang mạng che mặt – hiện tại có quá nhiều người đang hóng xem chuyện cười của nhà họ Thẩm, nếu thấy Thẩm Thanh Đường thật sự bình phục, nói không chừng sẽ đánh chủ ý lên người Tần Di.

Dù gì khi đó cũng có rất nhiều người cho rằng Trúc Cơ đan và Thất Tâm Hải Đường mà Tần Di mang đến rất có thể là giả.

Lúc này, Thẩm Thanh Đường vén rèm xe lên, nhìn Thẩm Thanh Ngạn trở về phủ, sau đó yên lặng hạ rèm xuống.

Tần Di ở bên cạnh thấy thế, trầm giọng nói: “Nếu như em không nỡ, về sau có thể thường xuyên về đây.


Thẩm Thanh Đường định thần lại, bình thản cười: “Vậy lần sau, Lan Đình đi cùng em nhé?”
Tần Di ánh mắt khẽ động: “Được.


Đôi mắt vốn có chút mất mác của Thẩm Thanh Đường bỗng sáng lên vài phần, cười nói: “Vậy thì nói lời phải giữ lấy lời nhé.


Tần Di liếc cậu một cái: “Ta có lúc nào không giữ lời chưa?”
Thẩm Thanh Đường lại cười, lần này sương mù trên mặt hoàn toàn biến mất, thần sắc rạng rỡ, lập tức quên đi nỗi buồn chia ly vừa rồi.

Tần Di nhìn Thẩm Thanh Đường như vậy, ánh sáng trong mắt hắn cũng trở nên dịu dàng hơn.

Thẩm Thanh Đường luôn như thế, cậu rất ít khi giữ cảm xúc tiêu cực lâu, giống như bất cứ chuyện gì chỉ cần suy nghĩ một lát, là có thể bình tĩnh nghĩ thông.

Thẩm Thanh Đường như vậy cũng là điều mà Tần Di không thể rời mắt nhất.

Cỗ xe ngựa tiếp tục lộc cộc lao về phía trước.

Đi được một lúc, Thẩm Thanh Đường dường như nghĩ ra điều gì nên nói với Tần Di: “Lan Đình, hiếm khi vào thành một chuyến, hay là chúng ta đi mua sắm một chút đi?”
Tần Di ánh mắt chuyển động, cũng không phản đối, chỉ là Mộ Phi vành mắt thâm quầng, đang ngáp dài một cái.

Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường cảm thấy hơi kỳ lạ, không khỏi nhẹ giọng hỏi: “Tối qua Tiểu Phi ngủ không ngon sao? Lạ giường à?”
Mộ Phi nghe Thẩm Thanh Đường nói vậy, sắc mặt cứng đờ, sau đó ha ha cười nói: “Không sao, không sao, do tối qua đệ uống nhiều trà quá thôi.


Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu ra, lập tức nở nụ cười có chút bất đắc dĩ: “Lần sau đừng uống nhiều như vậy.


Mộ Phi điên cuồng gật đầu, sâu sắc ghi nhận.

· ·
Có điều, cả Mộ Phi và Tần Di đều không ngờ rằng Thẩm Thanh Đường sẽ đến một cửa tiệm bán hạt giống và linh thảo trước.

“Xin lấy giúp ta 500 hạt giống Hoàng Kim Thảo, 100 hạt giống Tuyết Nhan Thảo, 100 cây giống Tử Ngọc Tham, 200 cây giống Hỏa Linh Chi! “
Ngay khi Thẩm Thanh Đường nhìn thấy tiểu nhị trong tiệm, cậu liền trực tiếp báo ra danh sách một loạt các loại hạt giống và cây giống.

Tiểu nhị trong quán ngẩn ngơ một lúc mới nhanh chóng đứng dậy đi lấy.

Tần Di khẽ cau mày, còn chưa kịp nói gì, Mộ Phi ở bên cạnh nghi hoặc hỏi: “Thẩm ca, huynh mua nhiều hạt giống như vậy làm gì?”
Thẩm Thanh Đường cười: “Dù sao bình thường ta ở trong động cũng không có việc gì làm, khi hai người ra ngoài, ta cũng có thể trồng linh thảo ở nhà.


Hơn nữa, Thẩm Thanh Đường luôn cảm thấy kỳ lạ đối với chuyện Hoàng Kim Thảo, cậu cảm thấy nó giống như một cái bẫy, một cái bẫy chờ người nhà họ Thẩm nhảy vào.

Nếu đã như vậy, sao không thử tự mình trồng Hoàng Kim Thảo trước, biết đâu được sẽ thành công?
Sau khi nghe những lời này của Thẩm Thanh Đường, Mộ Phi muốn nói lại thôi.

Y muốn nói rằng trở thành người trồng linh thảo không dễ dàng như vậy, không chỉ cần có Mộc linh căn mà còn phải rất thành thạo kỹ thuật gieo trồng, huống chi Thẩm Thanh Đường còn chưa tu luyện!
Tỷ lệ thành công gần như bằng không có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Nhưng sau khi liếc nhìn gương mặt dịu dàng và tươi cười của Thẩm Thanh Đường, lời đến bên miệng Mộ Phi lại nuốt xuống.

Thôi vậy, chỉ cần Thẩm Thanh Đường thấy vui, chẳng phải chỉ là một ít tiền mua hạt giống thôi sao, y và Tần Di vẫn có thể mua được.

Mộ Phi nhướng mày, vừa định nói với Thẩm Thanh Đường, muốn mua cái gì nữa thì cứ mua, Tần Di ở bên cạnh đã lặng lẽ mở miệng.

“Chỉ mua mấy thứ này thôi có đủ không?”
Mộ Phi: Khá lắm người huynh đệ?
Nghe giọng nói của Tần Di, Thẩm Thanh Đường lập tức khẽ mỉm cười: “Đủ rồi, chúng ta thử trước đi, nếu không thành công cũng không quá lãng phí.


Tần Di trầm mặc một lát, thản nhiên nói: “Nếu em trồng không được, thì ta sẽ trồng.


Mộ Phi:?
Thẩm Thanh Đường lắc đầu: “Mua mấy thứ này trước đã rồi nói sau.


Tần Di gật đầu, cũng không khăng khăng nữa.

Không lâu sau, tiểu nhị trong tiệm mang ra bao hạt giống mà Thẩm Thanh Đường muốn.

Tần Di trả tiền, Thẩm Thanh Đường vừa định cầm lấy hạt giống, tiểu nhị đã chủ động đưa bao hạt giống cho Tần Di đứng ở bên cạnh, ân cần cười nói với Thẩm Thanh Đường: “Vị thiếu gia này, lần sau nếu ngài muốn mua hạt giống, ngài có thể viết giấy nhắn rồi sai hạ nhân đến đưa tin, chúng tôi có thể giao hàng đến tận nơi cho ngài”.

Thẩm Thanh Đường thoạt đầu rất ngạc nhiên khi nghe những lời này của tiểu nhị, sau đó cậu mỉm cười, bình tĩnh nói với tiểu nhị: “Vị này là đạo hữu của ta.


Tiểu nhị:!
Tiểu nhị cười khan một tiếng, vội vàng xin lỗi: “Là tiểu nhân có mắt không tròng, vị khách quý đây nhất định là vừa mới đi săn về, thực xin lỗi, thực xin lỗi!”
Thẩm Thanh Đường nhìn vẻ mặt áy náy của tiểu nhị, đang định nói gì đó thì Tần Di ở bên cạnh đã bình tĩnh nói: “Không có gì, huynh đệ chúng tôi đúng là thợ săn.


Vẻ mặt tiểu nhị càng thêm cứng đơ.

Nhưng Tần Di cũng không định truy cứu nữa, chỉ liếc Thẩm Thanh Đường một cái rồi nói: “Trở về thôi.


Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, sau đó thản nhiên cười: “Vâng.


· ·
Sau khi thanh toán tiền và ra khỏi cửa tiệm, Thẩm Thanh Đường nhìn sắc trời cảm thấy còn sớm, sau đó nhìn bộ trang phục bó sát đen tuyền giống hệt nhau của Tần Di và Mộ Phi, nói: “Vẫn còn sớm, hay là ta đưa hai người đi mua hai bộ quần áo mới nhé.


Tần Di khẽ nhíu mày, Thẩm Thanh Đường đã nắm tay hắn, cười nói: “Cho dù chúng ta là thợ săn, thì cũng là thợ săn có tiền, vẫn có thể mua được hai bộ quần áo.


Tần Di ánh mắt chuyển động: “Ừm.


Mộ Phi giật mình, vẻ mặt không khỏi nhảy nhót vui sướng.

Thật ra, Mộ Phi đã muốn mua cho mình quần áo đẹp từ lâu, cứ bộ dạng như vầy khiến y khó tán gái lắm! Chỉ là Tần Di một mực cầm tiền trong tay, y không có gan đi đòi.

Giờ được Thẩm Thanh Đường đề nghị, y trong lòng rất vui.

· ·
Cứ như vậy, Thẩm Thanh Đường đưa Mộ Phi và Tần Di đến một tiệm may gần đó mà cậu thường đến.

Cửa hàng quần áo may sẵn này được giới nhà giàu lui tới thường xuyên, chất lượng quần áo may sẵn bán ở đây cũng rất tốt.

Mặc dù Thẩm Thanh Đường biết rằng bây giờ nên tiết kiệm, nhưng cậu không muốn Tần Di và Mộ Phi sau này ra ngoài bị coi thường.

Một người là đạo lữ của cậu, một người là tiểu đệ của cậu, sẽ thật tệ nếu mọi người luôn coi hai người họ như người hầu.

Vì Thẩm Thanh Đường là khách hàng thường xuyên của cửa hàng này nên ngay khi cậu bước vào, cửa hàng đã ân cần lấy ra tất cả quần áo may sẵn và phụ kiện mới đang được bán.

Thẩm Thanh Đường liếc mắt một cái liền nhìn trúng một chiếc áo choàng gấm màu xanh thêu hoa văn lá tre màu vàng.

Vừa điệu thấp lại không mất sự tao nhã, nếu mặc trên người Tần Di nhất định rất đẹp.

Khẽ mỉm cười, Thẩm Thanh Đường lại chọn ra một chiếc đai lưng lụa vàng nền đen, một tấm ngọc bài long phượng, cùng một chiếc mặt nạ tinh xảo khảm bảo thạch tím và tua bạc, phối chúng lại với nhau rồi đưa cho Tần Di.

“Lan Đình, chàng thử xem?”
Tần Di không chút do dự cầm lấy quần áo đi vào phòng thử đồ.

Sau đó, Thẩm Thanh Đường chọn cho Mộ Phi một chiếc áo gấm màu đỏ sẫm có hoa văn quả lê bạc, kết hợp với đai lưng bát bảo và một chiếc chuông màu tím đeo bên dưới túi kết hoa mai.

Mộ Phi có chút câm nín khi nhìn thấy bộ quần áo này, cảm thấy nó quá sang trọng.

Nhưng Thẩm Thanh Đường kiên quyết: “Thử trước đi, thấy không đẹp thì đổi.


Nghĩ rồi lại nghĩ, Mộ Phi chỉ có thể cầm quần áo đi thôi.

Không lâu sau, Mộ Phi đi ra trước.

Mộ Phi vừa xuất hiện, người chung quanh không khỏi nhìn sang.

Trên thực tế, dung mạo Mộ Phi rất tốt, mày kiếm mắt sáng, da trắng môi đỏ, nhưng bởi vì khung xương không lộ rõ, gương mặt lại thiên hướng nhu hòa, cho nên khi y mặc một thân áo đen bó sát người trông hơi khô khan và gò bó.

Bây giờ y khoác lên người một thân trường bào gấm đỏ đậm như vậy, môi đỏ răng trắng, tóc dài buộc cao, lộ ra vầng trán trơn bóng cùng đôi lông mày thanh tú, lập tức liền có bộ dáng của một quý công tử nhà giàu.

Vừa bước đi, chiếc chuông màu tím quanh eo khẽ vang lên, càng tăng thêm một chút khí thế cho y.

Thẩm Thanh Đường đã sớm đoán được chuyện này, lúc này mới khẽ mỉm cười, nói với Mộ Phi đang kinh ngạc soi gương: “Đẹp không?”
Mộ Phi không khỏi kích động: “Rất đẹp!”
Thẩm Thanh Đường mỉm cười, đi tới, muốn Mộ Phi chỉnh lại cổ áo, nhưng cách đó không xa, cậu đột nhiên nghe thấy giọng nói có chút kiêu ngạo của một người thanh niên.

“Thanh Đường, đã lâu không gặp, ngươi cùng đạo lữ đi mua quần áo hả?”
Nghe thấy giọng nói này, Thẩm Thanh Đường khẽ cau mày, khuôn mặt thường ngày dịu dàng trở nên lạnh lùng, sau đó khẽ ngước mắt nhìn về hướng phát ra giọng nói.

Một thanh niên mặc áo gấm, dung mạo tuấn lãng nhưng không hiểu sao lộ ra một cỗ khí tức u ám, dẫn theo mấy người đi về hướng bên này.

Đó là Mộ Diệp, con trai cả của Mộ gia, người lúc trước đã hủy hôn ước với Thẩm Thanh Đường.

Khi Mộ Phi nhìn thấy Mộ Diệp, mặc dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trực giác mách bảo rằng kẻ này không phải người tốt, vì vậy y cũng cau mày, đứng trước mặt Thẩm Thanh Đường với vẻ mặt có phần cảnh giác.

Mộ Diệp bước lên phía trước, khi nhìn thấy tư thế của Mộ Phi, gã không khỏi nực cười, sau đó nhìn Mộ Phi với vẻ rất hứng thú, nói với Thẩm Thanh Đường: “Thanh Đường, ta nghe nói đạo lữ của ngươi tuổi còn trẻ đã tu được Luyện Khí tầng thứ bảy rồi, có thể xưng là tán tu trẻ tuổi nhất thành Lăng Dương, sao thế, này là do gần đây tu luyện gặp sự cố, nên cảnh giới bị rớt xuống sao?”

Thẩm Thanh Đường biết rõ Mộ Diệp là kẻ xảo trá nham hiểm, đây là một sự khiêu khích có chủ ý và thám thính thật giả.

Lúc này, cậu đang muốn vươn tay kéo Mộ Phi, ý bảo Mộ Phi đừng nhiều lời, Mộ Phi lại cười lạnh nói: “Cảnh giới bị rớt xuống? Ta thấy ngươi tuổi còn trẻ, nhưng mắt lại có tật, nên đi điều trị càng sớm càng tốt.


Mộ Diệp:?
Lập tức, Mộ Diệp trầm giọng nói: “Tần huynh, ta là có ý tốt quan tâm ngươi, ngươi dựa vào cái gì mà mở miệng mắng chửi người khác?”
“Chính xác! Ngươi rõ ràng là Luyện Khí tầng năm nhưng lại nói là tầng bảy, nếu không phải cảnh giới bị rớt xuống, thì là ngươi cố ý lừa gạt mọi người sao?”
“Ta thấy hắn là một kẻ dối trá, chậc chậc chậc, thật đáng tiếc cho Thẩm công tử.


Khi Mộ Diệp vừa mới nói chuyện không có ai bép xép, nhưng lời này vừa nói ra, những người xung quanh lập tức nhao nhao hùa theo.

Rõ ràng là bọn họ đã chuẩn bị sẵn.

Thấy cảnh này, Thẩm Thanh Đường lại không khỏi nhíu mày.

Mộ Phi càng tức giận, sắc mặt đại biến, muốn mắng Mộ Diệp, may mà Thẩm Thanh Đường kịp thời ngăn cản.

Nhìn thấy Mộ Phi sắp nhảy dựng lên, Mộ Diệp càng thêm đắc ý, lúc này cong môi nói: “Nếu cảnh giới này là giả, vậy thì Thanh Đường ngươi nên tra kỹ sính lễ của đạo lữ nhà ngươi, lỡ như cũng là đồ giả, vậy thì—”
“Ai tìm ta?”
Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên, đồng thời, một cỗ uy áp không tiếng động từ phòng thử đồ cách đó không xa quét tới.

Tần Di đi ra.

Thay quần áo xong, hắn chỉ vén rèm rồi lặng lẽ bước ra khỏi phòng thử đồ.

Hắn mặc một chiếc áo choàng gấm màu xanh lam nhạt thêu hoa văn lá tre màu vàng, cao ráo và thẳng thớm, những viên đá quý màu tím trên chiếc mặt nạ màu bạc tinh xảo tỏa ra ánh sáng dịu dàng, tua rua nhẹ nhàng đung đưa, tao nhã động lòng người, tô điểm cho nửa dưới khuôn mặt hơi tái nhợt nhưng giống như được điêu khắc từ bạch ngọc của hắn càng thêm khôi ngô tinh tế.

Tần Di như thế, chỉ vừa xuất hiện, liền lập tức áp chế phần lớn sự kiêu căng ngạo mạn vừa rồi của Mộ Diệp.

Hiện trường lặng ngắt như tờ.

Lúc này, đôi mắt đỏ sậm của hắn lạnh nhạt quét qua, lạnh lùng rơi vào trên người Mộ Diệp.

“Ta chính là Tần Di, vị công tử này có vấn đề gì?”
Sắc mặt Mộ Diệp khẽ biến, trong lòng không tự chủ được cảm thấy ớn lạnh.

Mặc dù giữa hai người chỉ chênh lệch hai cấp bậc, nhưng vào lúc này, Mộ Diệp lại cảm nhận được khí thế nghiền ép.

Chuyện này làm sao có thể?
Không phải nói tán tu đều có xu hướng lạc lối, cấp bậc có thể thăng nhanh nhưng chưa chắc ổn định sao?
Mộ Diệp nghiến răng, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, tim đập nhanh hơn một chút.

Biểu hiện chột dạ của Mộ Diệp rơi vào trong mắt Tần Di, ánh mắt hắn bình tĩnh, chỉ thản nhiên nói: “Vị công tử này vừa rồi cảm thấy cảnh giới không đúng, là muốn tỷ thí với tại hạ sao?”
Sắc mặt Mộ Diệp đông cứng lại.

.


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo
Sau khi sống lại, làm một nàng tiên mèo không tồi, nguyện vọng lớn nhất của Bạch Du Du chính là tìm được một người chủ có tấm lòng yêu mến lại đẹp mắt ôm về nhà hưởng…
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai
Truyện Bạn Cùng Phòng Là Thỏ Cụp Tai của tác giả Y Nha kể về Lục Thời Niên – một sinh viên năm bốn đang sống trong ký túc xá và có một bạn cùng phòng mới. Người…
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bạn Trai Cùng Nhà Không Phải Là Người
Bà ngoại qua đời, Hạ Ngữ Băng thừa hưởng ngôi nhà cũ do bà ngoại để lại ở nông thôn. Không ngờ, còn phải ở chung với người cháu trai do bà ngoại thuận tay nhặt được giữa…
Bất Diệt Long Đế
Bất Diệt Long Đế
Thần Châu đại địa, vạn tộc tranh hùng, huyết mạch chiến sĩ hoành hành, cường giả chiến đấu, thiên khung nát, tinh thần rơi! Thiếu niên từ Bắc Mạc kéo quan tài mà đến, thế nhân mới biết…
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Biến Thái Đừng Chạy Lại Đây Để Ta Yêu
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng một lần nữa, cơn đau quặn xuyên thấu giống như mọi lần ập đến, ta ngã vào lòng nam nhân, tình tứ như một đôi tình nhân đích thực, đó…
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây
Bổn Vương Ở Đây là một trong những tác phẩm thuộc đề tài huyền huyễn (truyện có yếu tố thần tiên, yêu ma) thành công nhất của Cửu Lộ Phi Hương. Nếu đã đọc Tam Sinh Tam Thế…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full