Ngay lập tức, hai mắt Tần Di tối sầm lại, đầu tiên là nắm lấy tay Thẩm Thanh Đường, sau đó lập tức đè lên miệng vết thương trên cằm của hắn, trầm giọng nói: “Có thuốc cầm máu không?”
Thấy sắc mặt Tần Di đột nhiên thay đổi, Thẩm Thanh Đường sửng sốt một chút, nhưng cậu cũng cảm thấy chuyện này có chút kỳ quái, còn chưa kịp quan tâm thái độ của Tần Di đã vội cúi đầu từ trong nhẫn trữ vật lấy thuốc cầm máu ra.
Tần Di khẽ quay mặt lại, để Thẩm Thanh Đường bôi thuốc cầm máu lên cằm.
Sau khi máu ngừng chảy, Thẩm Thanh Đường dùng khăn tay lau sạch vết máu còn sót lại xung quanh, dùng một chút linh lực tăng trưởng để vết thương của Tần Di nhanh chóng lành lại, không chảy máu nữa.
Nhìn miệng vết thương nhỏ của Tần Di đã lành lại, Thẩm Thanh Đường cũng yên tâm hơn.
Lúc này Tần Di trầm mặc một lúc, liếc nhìn Thẩm Thanh Đường, ánh mắt không hiểu sao trở nên dịu đi một chút, sau đó thấp giọng hỏi: “Vừa rồi dọa em sợ rồi sao?”
Thẩm Thanh Đường lắc đầu, cau lại đôi lông mày xinh đẹp: “Không có, thế nhưng con thủy điểu đó… thực sự là thủy điểu sao?”
Tần Di lạnh lùng phủ nhận: “Không phải, hẳn là yêu thú giả dạng thành, chỉ có điều không rõ lai lịch, có lẽ tới đây để dò la thực hư.
”
“Nhưng mà–“
“Nhưng sao cơ?” Thẩm Thanh Đường có vẻ hơi căng thẳng.
“Con chim kia hình như không phải nhằm vào ta, mà chỉ đúng lúc nhìn thấy ta, bằng không cũng sẽ không chạy trốn nhanh như vậy, chuyện này chúng ta trở về nói riêng với sư tôn đi.
”
Thẩm Thanh Đường giật mình, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm—phản ứng đầu tiên của cậu là cho rằng Lâm Cẩn Du đã sai một con yêu thú đến theo dõi cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại, suy đoán của Tần Di càng hợp lý hơn.
Cho dù Lâm Cẩn Du lợi hại đến đâu, năng lực hiện tại không đủ để điều khiển loại yêu thú có thể thay đổi hình dạng theo ý muốn để bán mạng cho hắn ta được.
Có lẽ đó là thám tử từ tông môn khác hoặc hoàng thất phái đến theo dõi Kiếm tông chăng?
Nhưng nếu là như vậy, thì ngược lại còn phải lo lắng thân phận của Tần Di có thể bị bại lộ.
Nghĩ đến đây, Thẩm Thanh Đường không khỏi đứng thẳng người, đặt tay lên vai Tần Di, nghiêm túc nói: “Mấy ngày này, Lan Đình chàng tốt nhất nên bớt ra ngoài để tránh xảy ra chuyện.
”
Thấy vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Thẩm Thanh Đường, Tần Di không khỏi nở nụ cười.
Lúc này, hắn duỗi tay ôm chặt Thẩm Thanh Đường, sau đó nhẹ nhàng áp trán mình vào trán Thẩm Thanh Đường, trầm giọng nói: “Ta hiểu mà, em yên tâm, sẽ không dễ dàng bị phát hiện như vậy đâu.
”
Thẩm Thanh Đường mím môi cười: “Vâng.
”
· ·
Sau khi ra khỏi đình, hai người lại sợ bị bắt gặp nên dứt khoát cầm đồ ăn đi về phía sau núi.
Đến sau núi rồi tìm đến hang động lúc trước, Tần Di đổ tất cả thức ăn xuống sàn, Thẩm Thanh Đường liền thả Tiểu Giao ra ngoài.
Bởi vì Tiểu Giao mấy ngày nay quá ồn ào, Thẩm Thanh Đường lúc nào cũng chặn lại suy nghĩ của nó, cho nên bây giờ Tiểu Giao vừa xuất hiện đã chít chít oa oa la hét ầm ĩ.
Tần Di đang thu dọn thùng gỗ, nghe thấy tiếng kêu của Tiểu Giao, không khỏi nhướng mày nói: “Mi nói mi biết con chim vừa rồi sao?”
Ánh mắt Thẩm Thanh Đường khẽ động: “Chuyện gì vậy?”
Tiểu Giao lại tức giận mắng hai người họ.
Bấy giờ, cả hai người mới hiểu được.
Suy đoán của Tần Di quả nhiên không sai, con thủy điểu này là do tông môn khác phái tới để dò la thực hư, Tiểu Giao trước kia đã từng đánh nhau với con thủy điểu đó nên biết rõ.
Thủy điểu vốn là một con chim cánh xanh, là một trong những vật cưỡi của trưởng lão yêu thú Lăng Vân Tiên Tông, rất khôn ngoan xảo quyệt.
Lúc trước, Thần Phong, trưởng lão yêu thú của Lăng Vân Tiên Tông, và Phượng Thanh Hàm, trưởng lão của Thanh Ngọc Kiếm Tông đều muốn bắt Tiểu Giao về làm yêu thú trấn phái.
Chủ lực tấn công Tiểu Giao của Thần Phong là con chim cánh xanh đó, cực kỳ phiền phức.
“Thì ra là bạn cũ của mi.
” Tần Di nhàn nhạt nói.
Tiểu Giao phản đối dữ dội, nói rằng con chim cánh xanh đó vừa già vừa xấu, còn gian xảo vô cùng, nói Tần Di đừng có vấy bẩn nó.
Tần Di liếc nhìn Tiểu Giao, lười cùng Tiểu Giao tranh cãi, lúc này mới nói: “Mau ăn cơm đi, một lát nữa phải rời đi, ăn không xong bị đói bụng là tại mi đó.
”
Tiểu Giao: …
Khoảnh khắc tiếp theo, Tiểu Giao lao mình vào đống thịt và bắt đầu chuyên tâm ăn với ăn.
Thấy vậy, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ mỉm cười, đột nhiên đưa tay về phía Tần Di.
Tần Di hơi bất ngờ, sau đó vươn tay tự nhiên nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại kia, hai người chậm rãi đi ra sơn động.
Không khí ở lưng núi trong lành, thảm thực vật tươi tốt, cỏ mềm trải dài từ chân núi lên đỉnh núi.
Hai người chỉ ngồi trên bãi cỏ trước cửa hang, tựa vào nhau.
Thẩm Thanh Đường tựa đầu vào vai Tần Di, thỉnh thoảng đưa tay vuốt ve vết sẹo trên cằm Tần Di, có chút thương tiếc nói: “Nếu lúc đó em giữ chặt tay lại thì tốt biết mấy, cũng không đến nỗi để lại sẹo thế này.
”
Tần Di đưa tay gãi chóp mũi trắng nõn của Thẩm Thanh Đường: “Chỉ là một vết sẹo nhỏ thôi đã dọa em sợ như vậy rồi.
”
Thẩm Thanh Đường cụp mắt cười: “Ai mà không muốn phu quân của mình là một người đàn ông đẹp trai ngời ngời cơ chứ?”
Tần Di: …
Một lúc lâu sau, Tần Di mới sâu xa nói: “Mỹ nam ở Thanh Ngọc Kiếm Tông không ít, em có thể tìm một người có sẵn, tốt hơn ta nhiều.
”
Thẩm Thanh Đường không hiểu sao nghe ra được mùi giấm chua trong lời nói của Tần Di, không khỏi bật cười, sau đó nhào vào trong lòng Tần Di, ôm lấy Tần Di, ngẩng mặt lên, dịu dàng nói: “Nhưng em lại thích người có dáng vẻ giống như Lan Đình vậy.
”
Ban đầu Tần Di nói câu đó cũng chỉ là nói đùa thôi, chẳng ngờ Thẩm Thanh Đường đáp lại một câu như vậy, khóe môi luôn phẳng lì của hắn lại bất giác cong lên.
Một lúc sau, Tần Di khẽ mỉm cười, đưa tay lên vuốt nhẹ mái tóc đen mềm mượt sau gáy Thẩm Thanh Đường, cố ý trêu chọc: “Vậy thì ánh mắt của em tệ thật đấy.
”
Thẩm Thanh Đường thổn thức trong lòng, sau đó lặng lẽ ngước mắt nhìn Tần Di, gương mặt trong trẻo thanh tú động lòng người, nhưng biểu cảm lại nghiêm túc hơn trước: “Em không nghĩ như vậy, em cảm thấy ánh mắt của mình tốt nhất thế gian này.
”
Nhìn vào đôi mắt trong veo xinh đẹp của Thẩm Thanh Đường, Tần Di sửng sốt một lúc, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm giác ấm áp cùng dịu dàng khó tả, sau đó ý cười trên mặt mới thực sự dần dần khoan khoái.
Mấy ngày nay, Tần Di hiển nhiên cười nhiều hơn trước kia rất nhiều, thậm chí ký ức về cuộc sống khốn khổ chạy vạy săn thú dành dụm của ngày xưa cũng dần dần tan biến.
Cũng đúng thôi, hiện tại ngọt ngào như vậy thì ai lại đi nhớ về quá khứ cay đắng chứ?
Điều cần thiết duy nhất cho sự tồn tại của những đau khổ đó là khi chúng ta quá ngọt ngào và hạnh phúc, thì thỉnh thoảng lấy chúng ra để thức tỉnh, có thể khiến trái tim của mình ổn định và bình tĩnh hơn.
Nghĩ đến đây, Tần Di không khỏi cúi đầu, nhịn không được lại hôn lên gò má trắng tuyết của Thẩm Thanh Đường.
“Em nói đúng, là ta nói sai rồi.
Sau này ta sẽ không bao giờ nói những điều như vậy nữa.
”
Đã thích thì cứ nói thẳng ra, cần gì phải vòng vo thăm dò những chuyện đó?
Giọng điệu của Tần Di lần này hết sức dịu dàng và trân trọng.
Nhưng Thẩm Thanh Đường phản ứng còn nhanh hơn, lúc này cậu mím môi bình tĩnh cười, thấp giọng “ừm” một tiếng, sau đó vươn tay ôm lấy cổ Tần Di, môi mỏng nhẹ nhàng chạm vào môi Tần Di.
Ngăn lại lời xin lỗi sau cùng của Tần Di.
Dù sao, cậu chỉ muốn được hôn, được ôm ấp mà thôi.
Lông mi Tần Di run lên, rất nhanh liền không tự giác ôm lấy thân thể mềm mại vào trong ngực, đắm chìm vào nụ hôn ngọt ngào thơm ngát.
Tiểu Giao ở trong hang động cách đó không xa đã ăn xong một thùng thịt: Chậc chậc…
Ôi mùi chua loét của tình yêu.
· ·
Bầu không khí ở phía sau núi nhẹ nhàng và yên bình, nhưng khi nó được đổi thành Hương Thủy Tạ thì lại khác.
Rõ ràng là có mùi thuốc súng giương cung bạt kiếm ở nơi đây.
Cung Phất Vũ thực sự đã đi đến buổi hẹn.
Lần đầu tiên y không mặc quần áo quá lộng lẫy, chỉ khoác một chiếc áo bào họa tiết mây trắng đi ra ngoài, trên người cũng không có bất kỳ phụ kiện dư thừa nào, mái tóc được buộc bằng một chiếc trâm cài ngọc lan đơn giản
Không hiểu sao, ăn vận đơn giản như vậy lại khiến khuôn mặt sáng ngời rạng rỡ của Cung Phất Vũ trông thật quyến rũ.
Nhưng vẫn ẩn giấu một chút sát khí.
Lê Trường Phong vẫn là một bộ hắc bào trăm năm không thay đổi, lúc này hắn đang rót trà, nhìn thấy Cung Phất Vũ, liền nói: “Ngồi đi.
”
Cung Phất Vũ không ngồi xuống, chỉ liếc nhìn nho và lê trên bàn trà, sau đó khoanh tay đứng đó, lạnh lùng nói: “Có chuyện gì mau nói.
”
Lê Trường Phong ngẩng đầu nhìn y, gương mặt lạnh lùng lộ ra vẻ bình tĩnh: “Cuộc tranh tài xếp hạng năm nay của tứ đại tông môn sắp bắt đầu, năm trước ngươi không thu đồ đệ nên không cần tham gia, nhưng năm nay ngươi phải tham gia rồi.
”
Cung Phất Vũ sắc mặt khẽ biến, lập tức lộ ra vẻ giễu cợt: “Trưởng môn lại tìm ngươi sao? Ngươi đối với loại chuyện này vẫn luôn nhiệt tình nhỉ.
”
Lê Trường Phong lắc đầu: “Ngươi hiểu lầm rồi, đệ tử của ta lo lắng đạo lữ tu vi không đủ, muốn đạo lữ của hắn chuyển đến Võ viện, nhờ ta thương lượng với ngươi.
”
Lê Trường Phong vừa nói ra những lời này, vẻ mặt vốn lạnh băng của Cung Phất Vũ cuối cùng cũng nứt ra.
Sau một khắc, Cung Phất Vũ chịu không nổi nữa, đá bay chiếc bàn có trà nóng và trái cây trước mặt, sau đó hai mắt đỏ hoe tức giận nói: “Lê Trường Phong, rốt cuộc ngươi có trái tim không?!”
“Khi ta còn là đồ đệ của ngươi, ngươi có một đống quy tắc với giáo điều.
Mỗi ngày đều không cho phép ta làm hết điều này đến điều kia? Bây giờ ngươi lại chẳng khác gì mẹ già lo lắng cho tên Luyện Khí kia?!”
Lông mày thanh mảnh của Lê Trường Phong chậm rãi nhíu lại: “Ngươi bình tĩnh một chút.
”
Cung Phất Vũ hít sâu một hơi, hơi bình tĩnh lại, nhưng hai mắt vẫn đỏ đến đáng sợ, lúc này mới nhìn Lê Trường Phong một chút, đột nhiên cười lạnh nói: “Ngươi cố ý lấy chuyện này ra chọc giận ta phải không?”
Lê Trường Phong yên lặng nhắm mắt lại.
Nhìn thấy Lê Trường Phong như vậy, Cung Phất Vũ hận không thể một đao chém hắn thành trăm mảnh, nhưng sau một khắc, lời nói tiếp theo của Lê Trường Phong lại khiến Cung Phất Vũ đông cứng tại chỗ.
Lê Trường Phong khẽ thở dài, nhẹ giọng nói: “Phất Vũ, khi ấy ta đã mang tư tưởng sai trái để dạy ngươi, đã làm sai chuyện.
Ngươi nói rất đúng, ta lần đầu tiên làm sư tôn, có rất nhiều chỗ làm không tốt, vì vậy ta bây giờ sửa đổi rồi.
”
Cung Phất Vũ câm lặng.
Bây giờ sửa đổi rồi.
Bây giờ… sửa đổi rồi?
Sửa đổi… với người khác sao?
Cung Phất Vũ sững sờ đứng đó, quả thực muốn cười thành tiếng.
Sau đó hốc mắt của y dần dần đỏ lên.
Một lát sau, y nghiến răng nghiến lợi nói: “Họ Lê kia, quả nhiên ngươi không có trái tim.
”
Nói xong, Cung Phất Vũ dùng một chân giẫm nát đĩa trái cây bên cạnh, phất tay áo bỏ đi.
Lê Trường Phong hình như thì thầm câu gì đó sau lưng y, nhưng lúc này Cung Phất Vũ chỉ cảm thấy hai mắt mình sung huyết, lỗ tai ù đi, y không thể nghe thấy bất cứ điều gì nữa.
Y còn tưởng rằng Lê Trường Phong tới đây xin lỗi y.
Tệ lắm thì, cũng là tới để làm hòa.
Nhìn thấy nho và lê trên bàn trà, trong lòng Cung Phất Vũ thực sự có chút hy vọng mong manh, thầm nghĩ Lê Trường Phong có lẽ không phải là cẩu nam nhân thiểu năng trí tuệ như vậy.
Nào có ngờ, chính mình lại tự rước lấy nhục.
· ·
Nhìn bóng lưng Cung Phất Vũ đi xa, Lê Trường Phong trầm mặc hồi lâu, đờ đẫn ngồi ở chỗ đó, không biết mình đã làm sai điều gì.
Rõ ràng, sau khi nghe lời Tần Di nói, hắn muốn thử hàn gắn quan hệ giữa hai người.
Cũng bắt đầu từ những khía cạnh khác, không nói về quá khứ của hai người nữa.
Nhưng tại sao Cung Phất Vũ lại trông có vẻ càng ghét hắn hơn?
Thật lâu sau, Lê Trường Phong yên lặng nhắm mắt lại, ngẩng đầu lên.
Quả nhiên, không có tình căn, thì thực sự không thể sao?
——oOo——