Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Mỗi tông môn cử ra bốn đệ tử thi đấu theo thể lệ mười sáu chọn tám, tám chọn bốn, bốn chọn hai, thực lực của các tông môn sẽ được quyết định dựa vào ba đệ tử đứng đầu trong trận chung kết.
Cách thức thi đấu cũng rất đơn giản, hai đệ tử giao đấu chia nhau ra bố trí trận pháp, sau đó phá giải trận pháp của nhau, sau thời gian một nén hương, dựa vào mức độ tổn hại của trận pháp và cấp bậc cao thấp để quyết định ai thắng ai thua.
Bởi vì thi trận pháp chính là thi đấu trận pháp, nên có một quy định nghiêm ngặt chính là trong quá trình thi đấu không thể tấn công trận pháp sư.
Trước kia đã có người từng lợi dụng cơ hội, nên sau này đã điều chỉnh lại quy định.
Thẩm Thanh Ngạn không phải là người đầu tiên thi đấu, nhưng anh vẫn lặng im đứng ở trong đội hình, quan sát mọi nhất cử nhất động của các đệ tử giao đấu ở trên sân với vẻ mặt cực kỳ trấn tĩnh.
Nhìn trạng thái của Thẩm Thanh Ngạn, Cung Phất Vũ không khỏi lắc quạt nói: “Đầu óc của đại ca con xem ra cũng khá minh mẫn, đáng lẽ không nên hành động hấp tấp.”
Thẩm Thanh Đường gật đầu, trong lòng có chút nhẹ nhõm, nhưng lại càng cảm thấy nghi ngờ hơn.
Nếu Thẩm Thanh Ngạn tỉnh táo, thì chuyện gì đã xảy ra mới khiến huynh ấy phải đưa ra quyết định như vậy?
Trong khi Thẩm Thanh Đường đang suy nghĩ, trận đấu đầu tiên đã kết thúc, Thủ Dương Tông đã thua Pháp Tướng Tông.
Kết quả này vừa công bố, cũng không có bao nhiêu người hoài nghi, dù sao Thủ Dương Tông có thực lực tổng thể mạnh nhất, nhưng ở phương diện trận pháp vẫn không bằng Pháp Tướng Tông.
Sau đó, trận thứ hai, trận thứ ba…
Khi đến lượt Thẩm Thanh Ngạn, các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông thi trước đó đã thua một trận và thắng một trận với thành tích bình thường.
Mà trận đấu của Thẩm Thanh Ngạn vừa bắt đầu, vậy mà có không ít đệ tử đã rời khỏi sân thi đấu tranh thủ đi nghỉ ngơi hoặc uống nước.
Cũng không có bao nhiêu trưởng lão của các tông môn đứng ra ngăn cản, dù sao trận đấu này cũng chẳng có vẻ gì là gay cấn.
Lúc này, ngay khi trọng tài tuyên bố bắt đầu, Thẩm Thanh Ngạn đã bắt đầu vẽ trận pháp cùng lúc với đệ tử của Pháp Tướng Tông.
Trận pháp Thẩm Thanh Ngạn vẽ ra rất đơn giản, chính là trận pháp cấp Hoàng thuộc hệ phòng ngự, Thất Tinh Huyền Vũ trận, trên cơ bản mỗi đệ tử trận pháp vừa lên Trúc Cơ đều sẽ học được trận pháp này.
Vốn dĩ không ai để ý đến trận so tài này, nhưng sau khi Thẩm Thanh Ngạn vẽ ra trận pháp này, biểu hiện của các đệ tử ở xung quanh có chút không đúng, không khỏi âm thầm thảo luận với nhau.
“Tên này có phải tới Thủ Dương Tông để tán gái không, chèo kéo cũng quá lộ liễu rồi đó?”
“Ta cũng cảm thấy vậy, Thất Tinh Huyền Vũ trận hả? Bộ muốn làm trò hề sao.”
“Uầy, chẳng qua là đệ tử trận pháp lợi hại của Thanh Ngọc Kiếm Tông xảy ra chuyện đột xuất, nên tìm một người thay thế không có bản lĩnh cũng là chuyện bình thường thôi.”
Mọi người bàn tán xôn xao, nhưng chẳng hề hấn gì đến việc vẽ trận của Thẩm Thanh Ngạn.
Thẩm Thanh Đường thì ngược lại, nhìn thấy Thẩm Thanh Ngạn vẽ Thất Tinh Huyền Vũ trận, cậu hơi nhíu mày, sau đó mím môi cười nhạt.
Nếu thật sự đúng như những gì cậu nghĩ, Thẩm Thanh Ngạn đã có chuẩn bị trước khi đến đây, đối thủ chưa chắc có thể thắng.
Nhưng vị đệ tử của Pháp Tướng Tông kia sau khi nhìn thấy Thẩm Thanh Ngạn vẽ Thất Tinh Huyền Vũ trận, gã khẽ cau mày, sau đó cũng không quá chú tâm vào việc bày trận nữa.
Theo ý tưởng ban đầu của gã, gã định bố trí một trận pháp cấp Địa, nhưng thấy hành động của Thẩm Thanh Ngạn hiện tại, gã nghĩ lại rồi đổi thành một trận pháp cấp Huyền.
Dù sao thứ Thẩm Thanh Ngạn vẽ ra là trận pháp cấp Hoàng, dùng trận pháp cấp Địa để đối phó thì quá lãng phí rồi.
Sau khi cả hai đã bày trận xong, trọng tài liền thắp một nén hương.
Trong thời gian một nén hương, hai tuyển thủ phải phá trận của đối phương, người nào bị phá trận trước sẽ bị loại trước, nếu phá không xong sẽ căn cứ vào mức độ còn nguyên vẹn của trận pháp để phân định ai sẽ tiến vào vòng trong.
Nhưng sau khi Thẩm Thanh Ngạn bày trận xong, anh không có ý định di chuyển mà cứ như vậy ngồi ở trong trận pháp của mình.
Thấy Thẩm Thanh Ngạn làm vậy, vị đệ tử của Pháp Tướng Tông không khỏi nhíu mày.
Trong cuộc thi không phải chưa từng có dạng đệ tử như vậy, bởi vì trận pháp của mình cấp bậc thấp, bọn họ sẽ không đi tấn công trận pháp của đối thủ, chỉ chú trọng thủ hộ trận pháp của mình.
Đệ tử của Pháp Tướng Tông im lặng một lúc, ngược lại cũng không ra tay – dù sao gã thắng là cái chắc.
Lúc này, Thẩm Thanh Ngạn yên lặng ngồi trong trận pháp của mình, thậm chí còn nhắm mắt bắt đầu nghỉ ngơi.
Cũng quá thoải mái rồi đó.
Các cuộc bàn tán trong sân đấu dần dần tăng lên.
Có người chỉ trích Thẩm Thanh Ngạn kéo dài thời gian, cũng có người nhận xét đệ tử của Pháp Tướng Tông là rùa đen rụt đầu.
Cuối cùng, vị đệ tử của Pháp Tướng Tông không giữ được bình tĩnh, muốn kết thúc cuộc thi sớm nên đã lao lên tấn công trực diện vào trận pháp của Thẩm Thanh Ngạn.
Thất Tinh Huyền Vũ trận là trận pháp phòng ngự khiêm tốn nhất, nhưng không có cách nào dùng mánh khóe để phá vỡ cả, chỉ có thể cứng rắn phá vỡ.
Đệ tử Pháp Tướng Tông tập trung tám phần mười linh lực vào lòng bàn tay, một tiếng nổ rầm vang, gã đã phá hỏng Thất Tinh Huyền Vũ trận của Thẩm Thanh Ngạn thành một vết nứt dài.
Khi cảnh này xuất hiện, biểu cảm của tất cả các đệ tử đang xem trận đấu khẽ thay đổi.
Bởi vì bọn họ đều biết rõ tu vi của đệ tử Pháp Tướng Tông, cũng biết một chưởng này lợi hại cỡ nào, nhưng không ngờ chỉ có thể tạo ra một vết nứt trong Thất Tinh Huyền Vũ trận của Thẩm Thanh Ngạn.
Xem ra trình độ của Thẩm Thanh Ngạn không hề tệ như vậy?
“Nhưng vậy thì đã sao, một trận pháp cấp Hoàng, còn là trận pháp phòng thủ cấp thấp nhất, dù có vẽ tốt đến đâu cũng vô dụng thôi.”
Ngay khi giọng nói mỉa mai này vừa thốt ra, tình hình trên sân lại thay đổi.
Thẩm Thanh Ngạn đợi cho đến khi đệ tử Pháp Tướng Tông chưởng xong phát này, liền bình tĩnh mở mắt ra, bắt đầu vận chuyển linh lực của mình.
Thổ linh khí tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt, rất ôn hòa và chất phác, nhưng chỉ trong nháy mắt nó đã tu sửa lại vết nứt lớn do đệ tử của Pháp Tướng Tông gây ra.
Đệ tử Pháp Tướng Tông: ? ? ?
Quần chúng vây xem: ? ? ?
Nhất thời, cuộc bàn tán càng sôi nổi hơn.
Bấy giờ mọi người mới nhận ra được sự thông minh của Thẩm Thanh Ngạn.
Nhưng tất cả đều cho rằng thông minh thì đã sao? Chỉ là một trận pháp cấp Hoàng, cho dù không thể phá vỡ, cũng không thể đạt được thành tựu gì.
Về phần đệ tử của Pháp Tướng Tông bị Thẩm Thanh Ngạn khiêu khích một đòn như vậy, sắc mặt đột nhiên trở nên quái dị, lúc này gã cau mày, hừ lạnh một tiếng, lại điên cuồng lao vào tấn công trận pháp của Thẩm Thanh Ngạn.
Ý đồ muốn phá vỡ trận pháp của Thẩm Thanh Ngạn bằng các cuộc tấn công dồn dập!
Tuy nhiên, thứ được gọi là trận pháp Huyền Vũ (con rùa) không có đặc điểm nào khác, ngoại trừ việc nó vừa dày vừa cứng.
Trong khi đệ tử của Pháp Tướng Tông công kích, Thẩm Thanh Ngạn lại không nhanh không chậm sửa chữa trận pháp, cho đến cuối cùng, tốc độ phá hoại và sửa chữa ngang bằng nhau.
Khán giả trong đấu trường lại một lần nữa xem đến ngây người.
Lúc này, kết quả dường như không còn quan trọng nữa, họ chỉ còn muốn xem trò vui mà thôi.
Đệ tử Pháp Tướng Tông tấn công một trận, lại phát hiện mình thật sự không có cách nào phá vỡ, cuối cùng sắc mặt tối sầm, ngay lúc nén hương sắp tàn bèn chầm chậm lui về bên trận pháp của mình.
Cho dù có như thế nào thì gã vẫn thắng, hà tất gì phải quan tâm đến việc thắng có đẹp mắt hay không chứ?
Các tu sĩ cũng cảm thấy như vậy, chỉ hơi tiếc khi hết trò vui để xem rồi.
Nhưng đâu có ai ngờ, mắt thấy nén nhang đã cháy gần hết, ngay khi trọng tài đang chậm rãi đi ra trước khán đài để công bố kết quả, thì Thẩm Thanh Ngạn ở trong Thất Tinh Huyền Vũ trận lại giơ tay lên, chậm rãi bổ sung thêm vài nét vào trung tâm của trận pháp.
Ngay lập tức, ánh sáng vàng bùng lên.
Thiên Khôi Huyền Vũ trận được hình thành.
Mọi người: ? ? ? ! ! !
Thiên Khôi Huyền Vũ trận là trận pháp đơn giản nhất trong tất cả các trận pháp cấp Địa, nhưng… nó cũng là trận pháp cấp Địa.
Nó vẫn cao hơn một cấp so với trận pháp cấp Huyền của đệ tử Pháp Tướng Tông vẽ ra.
Lúc này, mọi người cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Thanh Ngạn lại ngồi xếp bằng ở giữa trận pháp rồi.
Thiên Khôi Huyền Vũ trận bắt nguồn từ Thất Tinh Huyền Vũ trận, nếu như Thẩm Thanh Ngạn ngay từ đầu vẽ ra Thiên Khôi Huyền Vũ trận, đệ tử Pháp Tướng Tông kia sẽ không xem thường mà chỉ vẽ ra trận pháp cấp Huyền để đối phó cho có lệ.
Vì vậy, trong lúc nén hương cháy, bất kể hai người có ra tay như thế nào, chỉ cần Thẩm Thanh Ngạn lén lút hoàn thành Thiên Khôi Huyền Vũ trận, liền coi như chiến thắng.
Khá lắm chàng trai.
Cũng chỉ có thể nói vậy.
Nhìn thấy cảnh này, trọng tài cũng bị thao tác xuất thần của Thẩm Thanh Ngạn làm cho kinh ngạc, nhất thời quên cả công bố kết quả.
Cũng là đệ tử Pháp Tướng Tông sắc mặt đỏ bừng nhảy ra, cả giận nói: “Hắn dối trá! Đây chính là đầu cơ trục lợi!”
Ngay khi những lời này vừa thốt ra, sân đấu đang lặng ngắt như tờ bỗng nổi lên một trận bàn tán sôi trào.
Một bên, Thanh Ngọc Kiếm Tông mắng Pháp Tướng Tông không chịu nhận thua, bên khác, Pháp Tướng Tông mắng Thanh Ngọc Kiếm Tông dối trá, làm ô uế thanh danh của các tu sĩ.
Nhất thời, sân thi đấu ầm ĩ cả lên.
Chỉ có mình Thẩm Thanh Ngạn đứng trong trận pháp với vẻ mặt bình tĩnh, như thể mọi chuyện xảy ra không liên quan gì đến anh.
Tuy nhiên, cãi tới cãi lui, mọi người không khỏi chờ đợi cho ra một kết quả.
Xét cho cùng, cách làm của Thẩm Thanh Ngạn quả thực không ngay thẳng lắm, nhưng … nó phù hợp quy tắc.
Cùng lắm thì xem như chui qua lỗ hổng trong quy tắc mà thôi.
Không biết các trưởng lão trong ban giám khảo có phủ nhận cách làm này của Thẩm Thanh Ngạn không?
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía ghế giám khảo.
Bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn sang, còn chưa đợi những trưởng lão khác lên tiếng, Cung Phất Vũ đã nhướng mày vỗ quạt, nhìn đệ tử Pháp Tướng Tông đang cực kỳ bất mãn nói: “Có chơi có chịu, một Trúc Cơ tầng tám lại không dám nhận thua sao?”
“Hơn nữa, trong tình huống này nếu so kè trận pháp thì ngươi đã thua rồi, người ta có đầu cơ trục lợi hay không thì ai thèm quan tâm chứ?”
Nghe thấy lời này của Cung Phất Vũ, ánh mắt của đệ tử Pháp Tướng Tông hơi thay đổi, thần sắc cả người nhất thời trở nên xám xịt.
Thẩm Thanh Đường ở bên cạnh không khỏi cười thầm khi thấy Cung Phất Vũ lên tiếng.
Quả nhiên, một khi Cung Phất Vũ đã nói như vậy, không còn ai dám nói nữa.
Dù sao với thân phận của Cung Phất Vũ, ai dám làm bậy chứ?
Hôm nay Cung Minh Trạch không đến, Cung Phất Vũ là người có tiếng nói nhất.
Cuối cùng, trọng tài nhìn sang những trưởng lão khác, thấy không ai lên tiếng bèn ho khan một tiếng nói: “Trận đấu trận pháp này, Thẩm Thanh Ngạn của Thanh Ngọc Kiếm Tông thắng.”
Trọng tài vừa dứt lời, Thanh Ngọc Kiếm Tông lập tức hoan hô!
Còn Pháp Tướng Tông thì một mảnh im lặng.
Hiển nhiên họ không phục kết quả này, nhưng cũng không thể làm gì được.
Lúc này, không ai để ý thấy, Thẩm Thanh Ngạn đang ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Thẩm Thanh Đường đứng ở bên cạnh Cung Phất Vũ, lộ ra vẻ mặt có phần vui mừng và nhẹ nhõm.
·
Ngay khi trận đấu kết thúc, có mấy tu sĩ tò mò lập tức muốn tìm Thẩm Thanh Ngạn để lôi kéo làm quen, nhưng họ không ngờ rằng khi mọi người tìm đến lối ra thì Thẩm Thanh Ngạn đã biến mất.
Các đệ tử của Thanh Ngọc Kiếm Tông nhào vào khoảng không, đệ tử của các tông môn khác cũng như vậy.
Hóa ra Thẩm Thanh Đường đã đoán trước được điều này từ lâu, nhận lệnh của Cung Phất Vũ, lặng lẽ đưa Thẩm Thanh Ngạn đi.
Chỉ là Thẩm Thanh Đường không ngờ rằng khi Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên nhìn thấy cậu, vẻ mặt lại vô cùng phấn khích ôm chặt lấy cậu.
Sau khi được cậu dỗ dành một hồi, Thẩm Thanh Ngạn mới dần bình tĩnh lại.
Để tránh tai mắt của người khác, Thẩm Thanh Đường lặng lẽ đưa Thẩm Thanh Ngạn đến đình viện của Cung Phất Vũ.
Lúc này Thẩm Thanh Ngạn đã bình tĩnh lại một chút, Thẩm Thanh Đường rót cho Thẩm Thanh Ngạn một tách trà.
Bấy giờ Thẩm Thanh Đường mới để ý thấy râu trên mặt Thẩm Thanh Ngạn vẫn còn chưa cạo, xanh đen một mảnh, khó trách trông anh lại phờ phạc như vậy.
Nhìn bộ dáng của Thẩm Thanh Ngạn, Thẩm Thanh Đường vừa đau lòng vừa lo lắng hỏi: “Đại ca đã gặp phải chuyện gì sao, sao huynh lại thành ra như thế này, tại sao huynh lại đột nhiên tham gia cuộc thi vậy?”
Khi Thẩm Thanh Ngạn nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Đường, vẻ mặt anh hơi sững lại.
Nhưng khi chợt nhìn thấy sắc mặt có vẻ tốt của Thẩm Thanh Đường, Thẩm Thanh Ngạn liền bình tĩnh trở lại, thở phào nhẹ nhõm nói: “Có một số chuyện ta không muốn nói cho đệ biết, sợ ảnh hưởng đến việc tu luyện của đệ.
Nhưng bây giờ thấy đệ khỏe mạnh như thế, đại ca yên tâm rồi.”
Thẩm Thanh Đường tim đập lỡ một nhịp: “Có chuyện gì vậy?”
Sau một khoảng lặng.
“Mẫu thân bị bệnh.” Thẩm Thanh Ngạn trầm giọng nói: “Bệnh rất lạ, y tu ở thành Lăng Dương đều chữa không được, tuy tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng nhưng ta vẫn luôn cảm thấy bất an, nghĩ muốn đón hai người đến đây càng sớm càng tốt.”
Khi Thẩm Thanh Đường nghe thấy những lời này của Thẩm Thanh Ngạn, cậu lập tức trợn to mắt nói: “Tại sao đại ca không nói với đệ?”
Nếu huynh ấy nói sớm hơn, cậu có lẽ đã có thể xin nhờ Cung Phất Vũ đón cha mẹ đến đây.
Thẩm Thanh Ngạn bất đắc dĩ ho khan một tiếng, nói: “Hôm nay nhìn thấy đệ, ta mới biết đệ sống khá tốt.
Trước kia… đệ không biết người ta đồn như thế nào đâu.”
Thẩm Thanh Đường cau mày: “Ý huynh là gì?”
Thẩm Thanh Ngạn nhấp một ngụm trà, cười khổ nói: “Có lẽ vì ghen tị đi, mấy ngày trước ta nghe mọi người nói đệ thân là đệ tử của Cung viện trưởng nên phải thi đấu, bị ép tiến lên Trúc Cơ, đã hủy hoại gần hết thiên phú.
Mấy lần ta đến tìm đệ đều không thấy, suýt chút nữa còn tưởng đệ bị giam lỏng rồi…”
“Mà ta ở Trận Pháp viện cũng không được coi trọng, căn bản không thể làm gì được, chỉ có thể suy nghĩ xem mình có thể thông qua cuộc thi xếp hạng hay không.”
Khi Thẩm Thanh Ngạn nói chuyện, vẻ mặt của anh rất bình tĩnh, lời kể của anh không mang theo quá nhiều cảm xúc.
Nhưng Thẩm Thanh Đường nghe xong những lời này của Thẩm Thanh Ngạn thì vô cùng kinh ngạc, sau đó tâm trạng dần trở nên phức tạp.
Thôi Vĩnh Tư chắc chắn không muốn người khác làm phiền mình nên đã ngăn cản Thẩm Thanh Ngạn, lúc đó Thẩm Thanh Ngạn biết mẫu thân của mình bị bệnh, cho rằng đệ đệ mình bị tông môn đối xử khắc nghiệt, bản thân còn bị đệ tử trong học viện xa lánh.
Nghĩ một chút liền biết, chắc chắn đã phải trải qua cực kỳ khó khăn…
Tâm trạng của Thẩm Thanh Đường càng trở nên phức tạp hơn.
Chẳng trách Thẩm Thanh Ngạn, người luôn điềm tĩnh và tự chủ vừa nhìn thấy cậi lại phấn khích đến vậy.
Thẩm Thanh Ngạn nhìn vẻ mặt của Thẩm Thanh Đường, lúc này bất đắc dĩ cười cười, đưa tay sờ đầu Thẩm Thanh Đường nói: “Bây giờ biết được là hiểu lầm thì tốt rồi.
Tu vi của đệ cũng ổn định, ta yên tâm rồi.”
“Hai chúng ta cùng nhau cố gắng, hẳn là có thể mau chóng đưa cha mẹ đến thành Thanh Ngọc rồi.”
Thẩm Thanh Đường mím môi, nhẹ giọng nói: “Mấy ngày nay huynh thật sự vất vả rồi.”
Thẩm Thanh Ngạn mỉm cười, trên mặt lộ ra vẻ rất nhẹ nhõm: “Vất vả mà thôi, bây giờ khổ tận cam lai cũng coi như là chuyện tốt.”
Nhìn nụ cười của Thẩm Thanh Ngạn, trong lòng Thẩm Thanh Đường không biết là mùi vị gì, nhưng cậu vẫn cười theo.
Sau đó, Thẩm Thanh Đường nhìn râu ria xồm xoàm trên mặt Thẩm Thanh Ngạn và búi tóc hơi lộn xộn của anh, nhỏ giọng nói: “Đại ca lại đây ngồi đi, đệ cạo râu giúp huynh.”
Thẩm Thanh Ngạn hơi sửng sốt, sau đó ngoan ngoãn đáp: “Được.”
· ·
Một chậu nước chứa nước trong vắt, lặng lẽ phản chiếu ánh nắng lung linh.
Thẩm Thanh Ngạn nhắm mắt nằm trên đùi Thẩm Thanh Đường, để tùy ý Thẩm Thanh Đường cúi đầu cẩn thận cạo sạch râu trên cằm.
Thẩm Thanh Ngạn được cạo một hồi, bỗng cười nói: “Nhắc mới nhớ, mấy ngày trước ta còn đi xem nhà ở thành Thanh Ngọc, nhưng túi tiền có hạn không mua được căn tốt.”
Thẩm Thanh Đường giật mình, nhẹ giọng hỏi: “Đại ca còn thiếu bao nhiêu?”
“Năm trăm viên linh thạch trung phẩm.”
Nói xong, Thẩm Thanh Ngạn lại nói: “Thực ra số tiền này trong nhà cũng không thiếu, nhưng ta nghĩ, nếu đưa cha mẹ đến đây ở, nên để ta trả số tiền này.”
Thẩm Thanh Đường im lặng cười: “Đệ còn năm trăm viên linh thạch trung phẩm, khi trở về đệ sẽ cùng huynh đi xem nhà.”
“Được đó.”
Nhất thời, bầu không khí vô cùng yên bình.
Một lúc sau, Thẩm Thanh Ngạn đột nhiên cau mày nói: “Nhưng gần đây ta không thấy Lâm Cẩn Du ở Kiếm Tông, Thanh Đường, đệ có thấy hắn ta không?”
Nhắc đến Lâm Cẩn Du, lông mày của Thẩm Thanh Đường nhướng lên, cậu chỉ lắc đầu nói: “Đệ cũng không thấy hắn ta.”
Thẩm Thanh Ngạn im lặng một lúc rồi nói: “Có lẽ là ta suy nghĩ nhiều rồi.”
“Có chuyện gì sao?”
Một lúc sau, Thẩm Thanh Ngạn mới nhẹ nhàng thở ra một hơi nói: “Phụ thân đã giải quyết xong những kẻ phản bội do nhà họ Lâm gài vào rồi, nhưng không ngờ vẫn còn một kẻ lại che giấu kín như vậy.
Căn bệnh của mẫu thân có một nửa liên quan đến bà ta.”
“Là ai cơ?”
“Dì Điền.”
Tay cầm dao cạo của Thẩm Thanh Đường vô thức run lên, cảm thấy có gì đó không đúng.
Mặt khác, Thẩm Thanh Ngạn lại cảm thấy tâm tình của Thẩm Thanh Đường có gì đó không ổn, ngược lại còn an ủi cậu: “Nhưng không sao, bây giờ cả nhà chúng ta đều đã Trúc Cơ rồi, Lâm Cẩn Du còn chưa lên Trúc Cơ, đợi cha mẹ đều đến đây rồi, hắn ta cũng đừng hòng làm nên trò trống gì.”
——oOo——