Đọc truyện Full

Chương 10: 10: Tôi Cảm Thấy Anh Vừa Nãy Vô Cùng Đẹp Trai Vô Cùng Ngầu Nha

Từ cửa chính đến nhà chính đi bộ tốn 23 phút 56 giây.

Đây là Kỷ Nguyễn cố ý tính thời gian.
Dọc dường đi bị cảnh quan xung quanh làm cho hoa cả mắt, rõ ràng sắp tới giờ cơm, không hiểu sao lại giống như cùng Cố Tu Nghĩa tay trong tay đi dạo công viên một vòng, vừa mệt vừa đói.
Cố Tu Nghĩa nhìn bộ dạng lúc này của Kỷ Nguyễn cũng cảm thấy nghẹn lời, cuối cùng thở dài: “Được rồi, lần sau ngồi xe đi thẳng vào thôi.”
Kỷ Nguyễn đột nhiên ngẩng đầu: “Còn có thể ngồi xe?”
“Từ cửa hông đi ra có một gara ngoài trời, lái xe từ đường cao tốc có thể trực tiếp đi vào.”
“Vậy còn đi cửa chính làm gì!” Kỷ Nguyễn tức giận không thôi, mặt nhăn nhó nói: “Mất công tôi còn tưởng nhà anh cố ý xây nhà quanh co thành mê cung như vậy là để đề phòng trộm cướp!”
Cố Tu Nghĩa buồn cười, vỗ vai Kỷ Nguyễn: “Đi bộ nhiều chút cũng tốt, em lười vận động quá, dì Triệu nói nửa tháng này em còn chưa một lần đi ra ngoài?”
“Tôi…” Kỷ Nguyện nghẹn họng, không nghĩ tới người này đang yên đang lành lại chuyển chủ đề lên người mình.
Cậu đương nhiên sẽ không thừa nhận mình không ra khỏi cửa là bởi vì lười.
“Tôi, tôi, tôi đang bị bệnh mà!” Kỷ Nguyễn cường điệu nói: “Bệnh rất nặng! Bên ngoài nắng nóng như vậy, đi ra ngoài bệnh lại nặng thêm.

Hơn nữa tôi ra ngoài làm gì, đến công ty anh kiểm tra sao? —— khụ khụ khụ……”
Kỷ Nguyễn nói xong còn che ngực ho một trận, bày ra bộ dáng yếu đuối như Lâm Đại Ngọc, giống như người khác còn nói tiếp một câu, cậu sẽ ngay lập tức lấy khăn che miệng ho ra máu.
Cố Tu Nghĩa quả thực hết cách, học theo động tác của dì Triệu vỗ xuôi lưng: “Có thể kiểm tra.

Mấy người Tiểu Nhã bọn họ cũng nói muốn gặp em, em muốn đến lúc nào thì chỉ cần báo trước một tiếng.”
“Hừ” Kỷ Nguyễn cười lạnh một tiếng: “Ai đi kiểm tra lại còn báo trước? Chờ xem, tôi sẽ đánh úp bất ngờ.”
Cố Tu Nghĩa nhịn cười, tri kỷ nói: “Ừ, không vội, chờ hết bệnh rồi lại nói, đừng để bệnh tái phát.”
Trước kia không phát hiện Cố Tu Nghĩa tốt như vậy đấy.
“Cố Tu Nghĩa, anh!……” Kỷ Nguyễn thật sự bị chọc tức đến hộc máu.
Trước kia cũng không phát hiện người này còn giảo hoạt thế!
“—— Tu Nghĩa, đã về rồi à!” Một giọng nữ vang lên đánh gãy câu chuyện của hai người.
Kỷ Nguyễn nhìn qua, là một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám màu tím, nhan sắc được chăm sóc rất tốt, khí chất giống như một người vợ hiền lành dịu dàng điển hình, từ đầu hành lang đằng kia chạy chậm lại đây, trong mắt tràn ngập nhu tình đến mức khoa trương.
“Tu Nghĩa à, rốt cuộc con cũng trở về rồi! Con không biết chứ, ba con rất mong ngóng con đấy!”
Người phụ nữ cảm xúc dâng trào khiến hốc mắt cũng đỏ lên, cứ như vừa đón Cố Tu Nghĩa trở về từ biên cương sau nhiều năm chinh chiến.
Đi phía sau bà còn có một người con trai rất trẻ, ước chừng 20 tuổi, khuôn mặt hai người giống hệt nhau, ngay cả thần thái cũng vậy, thấy Cố Tu Nghĩa liền kích động không thôi:”Anh cả!”
Cố Tu Nghĩa lại lạnh nhạt chào hỏi: “Dì Phương, lâu rồi không gặp.”

Nói xong liền ôm vai Kỷ Nguyễn giới thiệu: “Phương Lan – mẹ kế của tôi, em gọi dì Phương là được.

Cố Tu Lễ – em trai tôi.”
Kỷ Nguyễn khéo léo mà cười cười: “Xin chào, tôi là Kỷ Nguyễn.”
Phản ứng lạnh nhạt của hai người cũng không làm giảm bớt sự nhiệt tình của Phương Lan, mặt mày tươi cười nhìn Kỷ Nguyễn, như một vị phụ huynh từ ái, nói: “Tiểu Nguyễn hả, lớn lên trông thật là đẹp.”
“A, đúng rồi, Tiểu Lễ, anh trai con đâu? Sao còn chưa ra đây?” Phương Lan đột nhiên hỏi Cố Tu Lễ: “Đây là lần đầu tiên Tu Nghĩa mang người yêu về nhà, sao nó có thể không ra chào hỏi một chút chứ!”
Cố Tu Lễ lộ ra vẻ mặt khó xử: “Mẹ, tính tình anh trai con thế nào mẹ cũng không phải không biết, lúc này chắc hẳn đang ở cùng ba rồi.”
“Đứa nhỏ này!” Phương Lan khó xử cười, nhìn về phía Cố Tu Nghĩa: ” Kìa, Tu Nghĩa con xem, thật ngại quá, đợi quay về dì nhất định sẽ dạy dỗ lại nó.”
Cố Tu Nghĩa chẳng tỏ vẻ gì: “Con của dì, đương nhiên phải do dì giáo dục, không cần nói cho tôi.”
“Ai da, con nói vậy thì vậy.”
Trên gương mặt bà nụ cười dường như chưa bao giờ tắt, hai khóe mắt hằn rõ những vết nhăn, ra dáng một người mẹ kế luôn phải khom lưng cúi đầu trước con riêng của chồng.
Kỷ Nguyễn cảm thấy, hai mẹ con này cũng làm lố quá rồi, cứ cười mãi không biết mệt sao….
Cố Tu Nghĩa nhìn qua cũng không hề để ý bọn họ nói nhiều, hơi gật đầu: “Tôi dẫn Kỷ Nguyễn đi gặp ông nội trước.”
“Aii, Tu Nghĩa ——!”
Phương Lan buột miệng thốt ra, giữ Cố Tu Nghĩa lại, nắm lấy cánh tay hắn cười rộ lên: “Này, sao đã vội vã gặp ông nội, cũng phải ngồi xuống uống miếng nước đã chứ, con từ lúc vào nhà còn chưa uống nước đâu.”
“Đúng đúng đúng,” Cố Tu Lễ phụ họa theo: “Anh cả, để em rót nước cho hai người!”
“Không cần.” Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nói.
“Nhưng mà ——” Phương Lan còn muốn nói cái gì.
Cố Tu Nghĩa sắc mặt hoàn toàn lạnh xuống dưới, ánh mắt cứng rắn, từng câu từng chữ nói:
“Không cần.”
Hai người lập tức im lặng.
Chờ khi Cố Tu Nghĩa ôm lấy Kỷ Nguyễn biến mất ở chỗ ngoặt, nụ cười trên khuôn mặt của Phương Lan lập tức hạ xuống, nhìn chằm chằm về phía cuối hành lang.
Khác với bộ dáng hay cười, khóe môi tự nhiên của bà hướng xuống dưới.
“Mẹ, cứ mặc kệ để hắn đi thế?” Cố Tu Lễ nhỏ giọng hỏi bên tai Phương Lan: “Đồ trong tay hắn cầm có phải là…!”
Phương Lan hung hăng liếc hắn một cái.
Nửa câu sau lập tức nghẹn ở cổ họng.
“Không thì sao?” Phương Lan nặng nề nói: “Hắn cũng đã kết hôn rồi, chúng ta còn có thể làm gì?”
“Nhưng ông nội còn chưa mất đâu! Hắn làm như vậy không phải là gấp không chờ nổi?”
“Im miệng!” Phương Lan quát lớn, sau đó cười lạnh một tiếng: “Lão già kia còn có thể sống được bao lâu? Cũng đã bước một chân vào quan tài rồi…! Dù sao sớm muộn gì cũng đều là của Cố Tu Nghĩa…!Mẹ chỉ mong lão ta chết sớm, để con còn có cơ hội lộ mặt…”
“Nhưng cho dù ông nội không còn, Cố Tu Nghĩa cũng chưa chết đâu!”

Phương Lan hung hăng gõ đầu con trai mình:
“Con có vô dụng thì cũng là con cháu nhà họ Cố, Cố Tu Nghĩa có thể chèn ép cả đời? Hắn có thể khiến con vĩnh viễn không được đứng dưới mặt trời? Cho dù hắn muốn, ba con cũng sẽ không cho phép…”
– ———–
Kỷ Nguyễn bị Cố Tu Nghĩa ôm lấy vai dẫn đi lên lầu, trong bụng nghẹn một đống câu hỏi.
“Muốn hỏi cái gì?”
Cố Tu Nghĩa không nhìn cậu, nhưng lại nhìn thấu được suy nghĩ trong lòng cậu.
Kỷ Nguyễn cũng không che giấu, ngửa đầu hỏi Cố Tu Nghĩa: “Cố Tu Lễ sao lại gọi anh là anh cả? Không phải trên anh còn một người nữa sao?”
Cố Tu Nghĩa cẩn thận dắt Kỷ Nguyễn bước lên cầu thang, thản nhiên nói: “Phương Khải Minh (*) là con trai của Phương Lan và chồng trước, không tính là người họ Cố.”
Kỷ Nguyễn như suy tư gì gật gật đầu: “Nhưng sao ở bên ngoài rất ít người biết anh còn có một đứa em trai?”
Cố Tu Nghĩa nhìn Kỷ Nguyễn: “Bởi vì đứa con đó là do ba tôi ngoại tình với Phương Lan mà có, chuyện này quá mất mặt nên bị ông nội tôi che giấu tin tức.”
“À, hóa ra là vậy……”
Trong lòng Kỷ Nguyễn cả kinh.

Khó trách, bảo sao hai mẹ con kia lúc ở trước mặt Cố Tu Nghĩa lại ăn nói khép nép như chim non vậy.
Tuy nói là trong vòng tròn của các gia tộc lớn không thiếu những việc dơ bẩn, nhưng có người lại coi trọng mặt mũi, vì thế dù trong người Cố Tu Lễ mang dòng máu của họ Cố, nhưng sống hơn hai mươi tuổi mà thân phận vẫn không được công khai.
Cố Tu Nghĩa đợi trong chốc lát, không thấy Kỷ Nguyễn nói gì nữa, nhướng mày: “Không hỏi nữa?”
Những tranh đấu trong gia tộc lớn đủ loại hỗn tạp, nhưng chung quy lại thì cũng đều là vì tranh giành gia sản.

Loại đề tài này đã chạm đến nội tình trong nhà của Cố Tu Nghĩa, Kỷ Nguyễn không muốn biết quá nhiều.
Cậu lắc đầu: “Không tò mò.”
Cố Tu Nghĩa bình tĩnh nhìn cậu, dời tầm mắt đi: “Ừ.”
Phòng của ông cụ nhà họ Cố nằm ở cuối hành lang, không gian mở để đón nắng, nhưng khi Kỷ Nguyễn vào phòng, bức màn che được đóng kín mít, không một tia sáng nào lọt vào được.
Người đã cầm quyền ở Cố thị mấy chục năm nay lại đang ngồi trên xe lăn, trầm mặc nhìn về phía cửa sổ đã đóng kín, bên cạnh có hai người hộ sĩ cao lớn.
Nghe được âm thanh, ông quay đầu lại, cơ thể giống như đã mục rữa bên trong, động tác cứng đờ không có một chút sức sống.
Kỷ Nguyễn thấy gương mặt tiều tụy của ông cụ, thân thể này đã ở lúc gần đất xa trời.
“Đến rồi?” Thanh âm cũng nghẹn ngào đứt quãng.
“Phải.” Trên mặt Cố Tu Nghĩa không hề có cảm xúc vui mừng: “Cháu mang Kỷ Nguyễn đến thăm ngài, chúng cháu kết hôn rồi.”
Tròng mắt đục ngầu của Cố Xương Vân lúc này mới chậm rãi đặt lên người Kỷ Nguyễn lẳng lặng nhìn trong chốc lát, giơ tay lên: “Ngồi đi.”

Trong phòng có một chiếc ghế dài bằng gỗ, Cố Tu Nghĩa và Kỷ Nguyễn ngồi xuống, trên mặt bàn có một bộ pha trà và ấm trà Tử Sa (*).
Một người hộ sĩ đẩy xe lăn của Cố Xương Vân lại gần, một người khác cúi người chào Cố Tu Nghĩa rồi đi ra ngoài cửa đứng canh.
Cố Tu Nghĩa mang giấy chứng nhận kết hôn ra đặt trên bàn gỗ, dùng hai ngón tay đẩy đến trước mặt Cố Xương Vân.
“Đây là giấy chứng nhận kết hôn, ngài nhìn xem.”
Hỗ sĩ cầm hai quyển sổ màu đỏ đưa lên cho Cố Xương Vân nhìn.
“Tên là Kỷ Nguyễn?”
Kỷ Nguyễn ngồi cạnh Cố Tu Nghĩa có chút khẩn trương, nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng vậy, ông nội.”
Cố Xương Vân ngẩng đầu lên, ánh mắt không biết nhìn về nơi nào, “Thật trẻ……”
Kỷ Nguyễn không biết đáp lại thế nào, theo bản năng nhìn phía Cố Tu Nghĩa.
Cố Tu Nghĩa nhéo lòng bàn ta cậu tỏ vẻ trấn an, sau đó mở chiếc túi hắn vẫn luôn mang theo.
Bên trong có một tập công văn, sau khi đặt trên bàn Kỷ Nguyễn mới nhìn rõ chữ, là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần.
Cố Tu Nghĩa cũng không nói nhiều, trực tiếp vào chủ đề chính: “Năm đó trước khi mẹ cháu mất, ngài đã hứa hẹn, cũng lập di chúc, sau khi cháu kết hôn ngài sẽ lập tức chuyển hết cổ phần trên danh nghĩa của mình cho cháu, do cháu và bạn đời cùng nắm giữ, ngài hẳn là còn nhớ?”
Cố Xương Vân lẳng lặng ngồi bất động.
Cố Tu Nghĩa buông tay: “Như ngài đã thấy giấy kết hôn, ký tên đi.”
Thấy ông cụ vẫn ngồi im, Cố Tu Nghĩa cũng không vội, rót ly trà đưa cho Kỷ Nguyễn: “Cẩn thận nóng.”
Kỷ Nguyễn nhận lấy, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mà uống từng hớp nhỏ.
Việc sở hữu cổ phần này cậu cũng biết, Cố Tu Nghĩa không hề gạt cậu, trong hợp đồng kết hôn cũng đã ghi rõ, sau khi Cố Xương Vân chuyển cổ phần cho hai người bọn họ, toàn bộ sẽ chuyển cho Cố Tu Nghĩa, đổi lại, sau khi hợp đồng kết thúc Cố Tu Nghĩa sẽ trả cậu một số tài sản kếch xù.
Trầm mặc giằng co sau một lúc lâu, Cố Xương Vân chậm rãi mở miệng: “Cháu cũng nói là di chúc, thậm chí còn không chờ sau khi ta chết sao, cháu trai? Sau khi ta chết, tất cả mọi thứ đều thuộc về cháu ——”
“Ông nội,” Cố Tu Nghĩa đánh gãy lời, trong ánh mắt chỉ có sự kính trọng lạnh lùng: “Ngài sẽ sống lâu trăm tuổi.”
Cố Xương Vân cứng người, sau đó lại cười rộ lên, da mặt nhăn nheo, những nếp nhăn xô lại hằn lên càng rõ ràng: “Sống lâu trăm tuổi? Đem ta nhốt ở nơi này, còn mong ta sống lâu trăm tuổi?”
Cố Tu Nghĩ vẫn rất bình tính: “Thân thể ngài không tốt, vốn dĩ nên nhập viện điều trị, nhưng ngài lại muốn ở nhà…Được, cháu hiểu được quan niệm lá rụng về cội của ngài, cũng tôn trọng lựa chọn của ngài, cho nên thuê hộ sĩ chuyên nghiệp đến chăm sóc ngài.”
“Chăm sóc chính là không cho con trai ta đến thăm sao?”
“Đương nhiên không phải.” Cố Tu Nghĩa không hề có cảm xúc mà giải thích: “Ba cháu tính tình không tốt, nói chuyện với ngài dễ nổi nóng, sợ sẽ chọc ngài tức giận khiến bệnh trở nặng hơn.”
“Mày…” Cố Xương Vân mở to hai mắt, tức giận thở dồn dập: “Mày là muốn một tay che trời!”
“Cháu sao lại làm thế chứ.” Cố Tu Nghĩa khe khẽ thở dài, bộ dnags nhìn như vô cùng bất đắc dĩ.
“Năm đó ngài cũng chăm sóc mẹ cháu như vậy, cháu đều ghi tạc trong lòng, hiện tại cháu cũng chỉ là dùng lại phương pháp của ngài năm đó thôi.”
“Mày……!mày!”
Kỷ Nguyễn an tĩnh uống trà, từ mấy câu vừa rồi có thể hiểu đại khái @n oán giữa Cố Tu Nguyễn và nhà họ Cố.
Ngoại tình, vợ cả, tiểu tam, con riêng, còn có cha chồng máu lạnh vô tình tra tấn con dâu.
Hóa ra hai người hộ sĩ cường tráng như vệ sĩ kia không chỉ vì để chăm sóc ông cụ mà còn ngăn không cho người khác vào thăm.
Kỷ Nguyễn nhớ mang máng lúc trước Tống Lĩnh còn ở trước mặt cậu tán dương Cố Tu Nghĩa, cái gì mà “hiếu thuận” nha.

Người bên cạnh cố Tu Nghĩa thật đúng là gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ.
Kỷ Nguyễn nhìn thấy một màn kịch hay như vậy, lơ đãng uống hết ly trà nhỏ.

Cố Tu Nghĩa lại rót thêm trà cho Kỷ Nguyễn, ngả lưng dựa trên thành ghế, nhẹ nhàng xoay chiếc nhẫn trên ngón tay áp út, ngữ điệu hòa hoãn: “Ký đi, ông nội.”
Trong phòng thoang thoảng mùi thơm của trà, nhưng bầu không khí lại vô cùng căng thẳng, giằng co hồi lâu, một bên mặt trời đã sắp lặn, một bên lại như mặt trời ban trưa.
Nhìn qua đã thấy thế mạnh nghiêng hẳn về một bên.
Nhưng chính như vậy Cố Xương Vân lại ngoan cố chống lại, không chịu thỏa hiệp.
Sau một lúc lâu ——
Ọt ọt ọt ——”
Một tiếng âm thanh kì quái vang lên đâm thủng bầu không khí, truyền vào tai hai người.
Là từ bụng của Kỷ Nguyễn phát ra……
Trong không gian yên tĩnh đến đáng sợ, âm thanh kêu đói lại càng thêm vang dội, vô cùng đáng thương.
Kỷ Nguyễn cũng bị chính mình dọa tới mức sặc nước trà, vội lấy khăn giấy che miệng lại, mở to mắt nhìn Cố Tu Nghĩa, lại nhìn sang ông cụ đang sửng sốt.
Cố Tu Nghĩa: “……”
Ngay cả người hộ sĩ nghiêm túc đứng bên cạnh cũng cảm thấy bối rối, khẽ nhìn Cố Tu Nghĩa như muốn hỏi làm sao bây giờ.
Thời gian yên lặng chỉ ngắn ngủn vài giây, Cố Tu Nghĩa rất nhanh đã điều chỉnh lại.
Hắn ho một tiếng, mặt không đổi sắc đem chén trà trong tay Kỷ Nguyễn đặt lại trên bàn, nhìn về phía ông cụ:
“Ông nội, cháu hiểu, muốn ngài ngay lập tức chuyển nhượng cổ phần có chút khó khăn.

Như vậy đi ——”
Hắn đứng dậy: “Nửa giờ sau cháu đến lấy văn kiện, ngài cũng đói bụng, ăn cơm trước đi.”
Hắn nói xong liền kéo Kỷ Nguyễn đứng dậy bước ra cửa, dặn dò hỗ sĩ: “Ông nội sức khỏe không tốt, mấy người phải chăm sóc cẩn thận, đừng để ông ấy va chạm gì.”
Hộ sĩ lập tức gật đầu: “Vâng.”
– —————-
Trên hành lang, Kỷ Nguyễn đuổi theo bước chân của Cố Tu Nghĩa, gọi hắn mà hắn không thèm để ý tới, kéo tay áo làm nũng hắn cũng không quan tâm.
Cố Tu Nghĩa đi một đoạn, dường như lại cảm thấy tức giận quá mà bỗng nhiên xoay người, ngón trỏ chỉ chỉ Kỷ Nguyễn, muốn nói lại thôi.
Kỷ Nguyễn xấu hổ chớp mắt: “Tôi đói bụng mà……”
Sau đó cậu liền ôm bụng: “Vốn dĩ đã rất đói, anh còn cứ rót nước cho tôi, thế nên nó mới kêu lên nha……”
Cố Tu Nghĩa nhìn bộ dáng Kỷ Nguyễn đói đến bẹp bụng nhỏ, môi khép khép mở mở mấy lần, cuối cùng cũng không thể nói ra lờii, xoay người tiếp tục đi.
“Tôi đang cãi nhau đấy….” Cố Tu Nghĩa hít một hơi thật sâu, banh mặt: “Bụng em kêu một cái, thiếu chút nữa bay sạch khí thế của tôi.”
Kỷ Nguyễn đột nhiên nhanh trí đuổi theo, khen không dứt lời: “Sao anh lại nói không có khí thế chứ, anh trai hộ sĩ sợ chết khiếp, ông nội anh còn tức giận đến mức không nói được gì.”
Sắc mặt Cố Tu Nghĩa thoáng hòa hoãn.
Kỷ Nguyễn không ngừng cố gắng: “Tôi cảm thấy anh vừa nãy vô cùng đẹp trai vô cùng ngầu nha ~”
Cố Tu Nghĩa quay đầu nhìn bầu trời.
Kỷ Nguyễn kéo tay áo lắc lắc: “Thật sự ~~”
“Im miệng!” Cố Tu Nghĩa khóe miệng run rẩy..


Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full