Đọc truyện Full

Chương 47

Đêm qua vừa mới làm xong chuyện vui vẻ, Sở Trần ngủ một giấc tỉnh dậy, ăn được một lần lại càng muốn ăn thêm lần nữa.

Có người an ủi giúp mình khác khác hoàn toàn với cảm giác tự xử.

Mà Sở Trần lại là người luôn trung thành với chủ nghĩa hưởng thụ.

Miệng lẩm bẩm xong, Sở Trần còn chưa mở mắt ra đã vươn tay quấn lấy người bên cạnh, muốn kéo tay đối phương cưỡng chế thực hiện hoạt động tình thú vào buổi sáng.

Thuận theo cánh tay, Sở Trần rất nhanh đã túm được cổ tay của Lệ Phần, kéo xuống phía dưới.

Lệ Phần sững sờ.

Trong đầu anh vẫn còn đang suy nghĩ về hàm ý sâu xa trong lời nói của Sở Trần, phân vân không biết có phải cậu muốn làm chuyện kia hay không.

Khi bàn tay bị kéo đi, Lệ Phần còn chưa để ý… Sở Trần rất thích tiếp xúc cơ thể, trước đây khi Lệ Phần thay thế Lệ Nhiên cũng thường hay bị Sở Trần ôm ấp hoặc hôn môi.

Nhưng khi cánh tay bị nhét vào trong chăn, tiếp xúc với làn da ấm nóng của Sở Trần…

Lệ Phần: “!!!”

Cùng là đàn ông, làm sao Lệ Phần có thể không nhận ra cảm giác đó chứ?

Lúc này anh mới phản ứng lại, đầu óc bỗng chốc nổ tung, cơ thể giống như con cá nằm trên thớt bật nẩy người lên, tay cũng lập tức tránh thoát khỏi sự kìm kẹp của Sở Trần rồi rụt trở về.

Tuy rằng đã tránh xa Sở Trần, nhưng Lệ Phần lại cảm thấy dường như trên tay vẫn còn đọng lại cảm giác.

Thậm chí anh còn không biết nên đặt tay ở đâu.

Sắc mặt Lệ Phần đen như đáy nồi, cắn răng nghiến lợi nhìn Sở Trần.

Sao trên thế giới này… lại có người phóng đãng như thế chứ!

Cho dù quan hệ giữa Sở Trần và Lệ Nhiên là chồng chồng thì cũng không thể ngang nhiên làm chuyện như thế giữa ban ngày được!

Đã thế Sở Trần còn không cho người khác có cơ hội từ chối, vừa nói xong câu đó, không thèm đợi anh ta trả lời đã kéo tay vào trong chăn… Đây không phải là hành vi cưỡng ép hay sao?

Chính xác hơn là hành vi cưỡng hiếp trong hôn nhân!

Lệ Phần càng nghĩ càng thấy giận, hơi lạnh trong mắt dường như muốn ngưng tụ lại.

Sở Trần ngáp một cái, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra.

Từ phản ứng dữ dội vừa nãy của đối phương, trong lòng Sở Trần đoán chắc là anh bạn nhỏ kia đã xuất hiện. Lúc đối diện với tầm mắt của Lệ Phần, nhìn thấy sự căm tức trong mắt anh, Sở Trần thầm nói quả nhiên đúng như mình suy đoán.

Ánh mắt nhìn Sở Trần cứ như thể ngay sau đó sẽ nhào tới ăn tươi nuốt sống cậu luôn vậy.

Sở Trần khẽ hừ lạnh trong lòng.

Lệ Phần tức giận, cậu cũng đang tức giận đây này.

Khó khăn lắm mới có thể tới gần Lệ Nhiên thêm một bước, sắp sửa có thể sống cuộc sống sung sướng, tự nhiên Lệ Phần lại bất thình lình xuất hiện ngáng chân giữa đường.

Kết quả hoạt động tình thú vào sáng sớm đã không cánh mà bay.

Cậu quay qua nhìn Lệ Phần.

Lệ Phần giận dữ lên đúng là cực kỳ khủng bố, cả người tỏa ra uy áp mạnh mẽ, hoàn toàn bộc lộ khí thế lão luyện của người ở địa vị trên cao. Sức mạnh tinh thần cấp S không phải là nói suông, nếu như đổi thành người khác e rằng đã trực tiếp quỳ xuống ngay trước mặt Lệ Phần.

Chỉ tiếc là chiêu này lại không có tác dụng với Sở Trần.

Sở Trần không quan tâm tới công kích mà sức mạnh tinh thần mang tới.

Bởi vì cảm nhận được Lệ Phần sẽ không làm gì mình cho nên cậu cũng éo thèm sợ người đàn ông này.

Cậu giả vờ như không nhìn ra đây là Lệ Phần, dán sát cơ thể vào người anh, nũng nịu nói: “Chồng à, biểu cảm này của anh là sao? Không phải chỉ sờ một chút thôi hả? Tối hôm qua còn làm chuyện quá đáng hơn nữa kìa, sao hôm nay còn xấu hổ thế kia?”

Nói tới chữ cuối cùng, Sở Trần không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lệ Phần: “…”

Lệ Phần nhìn trên mặt Sở Trần toàn là ý cười, tức giận nghĩ thầm trong lòng, cậu coi thái độ này của tôi là xấu hổ đấy hả?

Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi đang xấu hổ?

Anh còn chưa kịp phản bác đã nghe Sở Trần nói: “Xem lại dáng vẻ này của anh đi, cứ như thiệt thòi lắm không bằng. Cũng phải, đúng là đêm qua chỉ có một mình em sướng thôi, vậy bây giờ em bù lại giúp anh.”

Nói rồi Sở Trần vươn tay ra.

Lệ Phần: “???”

Lệ Phần kinh hãi không thôi.

Sở Trần này! Mặt dày quá rồi đấy!

Nhận ra Sở Trần không phải đang nói chơi mà thực sự muốn động tay động chân với mình, Lệ Phần vội vàng né tránh, một giây hớ hênh không kịp đề phòng, cơ thể dựa gần bên mép giường trực tiếp rớt xuống đất.

Ngay lúc rớt xuống đất, sợi dây lí trí trong đầu Lệ Phần nháy mắt đứt phựt.

Đây là lần thứ hai té xuống giường rồi đấy!

Lần đầu tiên bị Sở Trần đạp.

Lần thứ hai bị Sở Trần ép.

Ngày thường Lệ Phần bất đắc dĩ phải đóng giả thành Lệ Nhiên, đôi khi bị Sở Trần ôm hôn hoặc sàm sỡ mấy cái thì cũng thôi đi, nhưng hành động vừa nãy đã chạm tới giới hạn của Lệ Phần.

Lệ Phần tự nhận mình không phải là người có thể chịu đựng uất ức.

Anh muốn nói cho Sở Trần biết trong thân thể này tồn tại hai nhân cách là anh và Lệ Nhiên, sau đó ra lệnh cho Sở Trần từ nay về sau không được phép chạm vào người mình nữa, nhưng ngay khi lời nói định thốt ra khỏi miệng thì đột nhiên quay xe, cảm thấy làm như vậy không được ổn cho lắm.

Tính cách của Sở Trần không giống người bình thường, không thể phán đoán suy nghĩ của cậu dựa theo suy nghĩ của người bình thường được.

Nhớ lại lần đầu tiên khi Sở Trần nhìn thấy mình, niềm nở gọi anh trai, thái độ cực kỳ bất ổn.

Giọng điệu ái muội, cả người tản ra hơi thở muốn quyến rũ người khác, vừa nhìn đã biết không phải là một người chịu an phận.

Hai nhân cách ở chung trong một cơ thể, về mặt pháp luật chưa hề có điều khoản liên quan đến phương diện này, cho nên mọi người đều mặc định đây là cùng một người, huống hồ lần trước anh còn bất cẩn để lộ chuyện có thể đi lại trước mặt Sở Trần.

Nếu như Sở Trần biết được sự thật… Nói không chừng cậu ta sẽ sáng cả mắt ra, to gan lớn mật muốn này nọ thế kia với mình!

Chuyện anh giả vờ hai chân bị tàn tật cũng sẽ lộ tẩy.

Trước khi làm rõ tại sao Sở Trần lại miễn dịch với sức mạnh tinh thần thì Lệ Phần không muốn tin tưởng Sở Trần một cách mù quáng, càng không thể dễ dàng tiết lộ bản thân.

Nếu không sẽ liên lụy tới nhà họ Lệ, chắc chắn sẽ mất nhiều hơn được.

Sắc mặt Lệ Phần âm trầm, biểu cảm trên mặt thay đổi xoành xoạch, nhưng lửa giận trong lòng đã dần dần bị đè xuống.

Sở Trần nằm trên giường vô tư vô lo, hoàn toàn không hề hay biết những suy nghĩ quanh co lẩn quẩn trong đầu Lệ Phần, cậu quấn chăn quanh người thật chặt, lăn lộn hai vòng bọc mình thành một con sâu lười.

Đợi một lúc rồi vẫn không thấy Lệ Phần đứng dậy khỏi mặt đất, Sở Trần chủ động bò tới bên mép giường, nhô đầu ra ngó xuống.

Khuôn mặt Lệ Phần lạnh như băng, ngước mắt lên nhìn Sở Trần.

Hai người nhìn nhau trong chốc lát, Sở Trần sững người lại, nhỏ giọng hỏi: “Sao vậy anh? Ngã đau lắm hả?”

Thấy Lệ Phần không nói gì, Sở Trần chớp mắt: “Ban nãy không phải em đẩy anh xuống đâu, là tự anh bất cẩn ngã xuống đấy.”

Lệ Phần: “…”

Lệ Phần không dây dưa với Sở Trần nữa, đen mặt định đứng dậy.

Hai tay bám vào bên giường, cánh tay dùng sức, cơ bắp rắn chắc lập tức căng phồng lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước. Sở Trần nhìn một cái, chồm người tới gần dựa đầu lên cánh tay anh.

Sợi tóc mềm mại dán sát vào nhau, mùi thơm thanh mát ập vào mũi, Lệ Phần không khỏi sững sờ, sức lực biến mất trong nháy mắt.

Lệ Phần ngồi trên đất, trừng mắt nhìn Sở Trần.

Sở Trần ngẩng đầu nhìn Lệ Phần, vô tội nói: “Anh bị sao thế?”

Khuôn mặt của Sở Trần rất nhỏ, không có nhiều thịt dư thừa, cho dù là góc chết như lúc ngẩng đầu nhìn Lệ Phần thì gương mặt của cậu vẫn rất đẹp. Ngoài ra còn có đôi mắt trong suốt sáng ngời, lấp lánh giống như một viên pha lê.

Nhưng Lệ Phần lại không rảnh ngồi đây thưởng thức.

“Tránh ra.” Anh đè nén lửa giận, nghĩ thầm rốt cuộc Lệ Nhiên cưới cái thứ gì về nhà vậy.

Sao mà… không biết xấu hổ như thế chứ!

Lệ Phần nhất thời không nghĩ ra được từ ngữ nào thích hợp hơn với Sở Trần, lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt.

Nếu như còn một lần nữa…

Nếu như Sở Trần còn dám làm như vậy một lần nữa, anh sẽ đách thèm care cái tên Lệ Nhiên kia, thẳng thừng cho Sở Trần biết thế nào là lễ độ! 

Nhưng Sở Trần lại giống như biết được suy nghĩ trong lòng Lệ Phần vậy.

Cậu tránh sang bên cạnh, vừa mở vòng tay thông minh vừa nói: “Anh có biết quân đoàn đáng tin nào không? Giới thiệu cho em đi, gần đây em gặp chút phiền phức, cần một nhóm người làm vệ sĩ.”

Lệ Phần nhướng mày.

Quân đoàn? Cái này thì Lệ Phần biết.

Trong đầu anh lập tức hiện ra tên của quân đoàn đối địch.

Lệ Phần không sợ những kẻ địch kia nhìn thấy anh sẽ nhận ra anh. Lệ Phần đã từng giết người như ngóe, làm chuyện xấu chưa bao giờ dùng khuôn mặt này.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lệ Phần lại hỏi: “Đã từng nghe nói tới Quân đoàn Phần Diệm chưa?”

Sở Trần nhìn Lệ Phần bằng ánh mắt như nhìn thấy sinh vật lạ.

Lệ Phần không hiểu ra sao bị nhìn tới mức mất tự nhiên: “Sao thế?”

“Không có gì.” Sở Trần lắc đầu, cố ý nói: “Chỉ là tên của quân đoàn này khá giống với tên của anh trai, trong thoáng chốc em còn tưởng là quân đoàn này có liên quan đến anh trai đấy.”

Lệ Phần: “…”

Lệ Phần chậm rãi nói: “Ồ, không liên quan gì đâu. Nhưng quân đoàn này quả thật cũng không tệ.”

“Anh từng tiếp xúc với bọn họ rồi hả?”

“Không, từng nghe người khác nói.” Lệ Phần có chút mất kiên nhẫn: “Nếu em muốn tìm quân đoàn khác cũng được, nhưng mấy quân đoàn đó anh không rõ lắm, em hỏi thử người khác đi.”

Đôi mắt Sở Trần cong lên: “Anh nói lung tung gì thế, quân đoàn anh đã giới thiệu thì sao em có thể không tin tưởng được chứ?”

Nói xong lời này, Sở Trần không để ý tới Lệ Phần nữa.

Cuối cùng lần này Lệ Phần cũng có thể yên ổn đứng dậy khỏi mặt đất, anh nhanh chóng ngồi lên xe lăn, đi vào phòng rửa mặt.

Sở Trần gửi tin nhắn cho Thẩm Du và Lệ Duệ Đạt: “Ba mẹ, chuyện trước đây con nói với ba mẹ đã sắp xong rồi ạ. Nếu nhà họ Sở biết được tin tức con và Nhiên Nhiên đã kết hôn, rất có thể bọn họ sẽ tìm tới nhà họ Lệ vay tiền, ba mẹ đừng có mềm lòng đấy nhé.”

Thẩm Du rất nhanh trả lời lại: “Đương nhiên, trước đây nhà họ Sở đối xử với con như thế nào, ba mẹ nhất định sẽ đổi xử với bọn họ y như vậy!”

Sở Trần mỉm cười.

Cậu lại liên lạc với Phong Như Vân: “Dì Phong, cháu với ba cháu sắp trở mặt rồi, dì nói trước với anh Hoắc Lăng Lăng một tiếng, cứ làm theo như kế hoạch cũ, nói rằng hoàn toàn không biết chuyện này là được. Chuyện còn lại cứ để cháu giải quyết.”

Vừa gửi tin nhắn này đi, đúng lúc Sở Nguy Vân gọi video tới.

Sở Trần nhận cuộc gọi video.

Sở Nguy Vân vốn định lên tiếng nhưng lại thấy Sở Trần đang nằm trên giường, quần áo xộc xệch, tuy trên người không có dấu hôn gì nhưng tư thế không được đứng đắn.

Sở Nguy Vân vô thức nhăn mày: “Lại đi ăn chơi ở chỗ nào đấy?”

Sở Trần lười biếng nằm trên giường, không trả lời câu hỏi của Sở Nguy Vân mà hỏi ngược lại: “Tìm con làm gì?”

Gần đây Sở Nguy Vân cũng đã quen với cách nói chuyện này của Sở Trần, hơn nữa đúng thật là ông ta có việc cần tìm Sở Trần.

Sở Nguy Vân không băn khoăn chuyện này nữa, thuận miệng nhắc nhở: “Ra ngoài chơi cũng đừng có để Hoắc Lăng biết, nhớ cẩn thận một chút.”

Nhắc nhở vài câu xong mới nói tới chuyện chính: “Hôm qua con về nhà họ Sở, chắc cũng biết được chuyện xấu mà Sở Du với Sở Dục gây ra rồi. Tuy rằng đúng thật là bọn nó nên chịu trách nhiệm, nhưng trong thời gian ngắn bác cả và bác hai của con không có cách nào bỏ ra nhiều tiền như vậy. Hiện tại công ty nhà chúng ta đang gánh vác nợ nần, ngoài ra còn kí hợp đồng với nhà họ Hứa nữa, tiền vi phạm hợp đồng cao tới mức dọa người. Bây giờ đang là lúc cần tiền, con hỏi mượn tiền nhà họ Hoắc đi.”

Lúc nói tới câu cuối cùng, Sở Nguy Vân nói bằng giọng điệu như lẽ đương nhiên. Giống như tiền của nhà họ Hoắc đã chui vào trong túi ông ta từ lâu rồi, bây giờ kêu Sở Trần đi tìm nhà họ Hoắc đòi tiền, chẳng khác nào đi ra ngân hàng rút tiền.

Cũng không biết Sở Nguy Vân lấy đâu ra mặt mũi để nói những lời này.

Suýt chút nữa thì Sở Trần không nhịn được cười to, cậu hứng thú hỏi: “Con không biết nên hỏi nhà họ Hoắc như thế nào, hay là ba dạy con đi?”

“Sao mày ngu thế hả? Đến cả đòi tiền nhà họ Hoắc mà cũng không biết? Cứ nịnh nọt Phong Như Vân và Hoắc Lăng vài câu trước đã, sau đó nói tình huống trong nhà chúng ta cho hai người họ biết, quan trọng nhất là thể hiện sự khốn khổ của chúng ta…”

Sở Trần ngắt lời ông: “Nhưng con cảm thấy mình không có tư cách này.”

Sở Nguy Vân ngạc nhiên nói: “Sao lại không có tư cách? Con là con dâu tương lai của nhà họ Hoắc, không phải Hoắc Lăng rất thích con hay sao?”

“Nhưng con đã gả cho người khác rồi.”

Sở Trần cười híp mắt bổ sung thêm một câu: “Đối tượng không phải là Hoắc Lăng.”

Chuyện bên lề:

Sở Trần lúc trước: Mình gả cho cái thứ gì vậy?

Lệ Phần bây giờ: Lệ Nhiên cưới cái thứ gì đây?

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Bạo Quân Sủng Hôn Hằng Ngày
Tống Tụng đời trước bị người rót thuốc sinh tử, sau đó bị hiến cho bạo quân mà ai ai cũng sợ hãi, lại còn mắc chứng điên cuồng. Qua một đêm xuân sắc, y nghe người khác…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full