Đọc truyện Full

Chương 48

Cái gì?

Sở Nguy Vân đần mặt ra.

Sở Trần nói lời này quá mức đột ngột, Sở Nguy Vân nghe mà hoang mang, nhất thời không thể hiểu nổi, không nhịn được lặp lại: “Mày nói mày đã kết hôn, hơn nữa đối tượng còn không phải là Hoắc Lăng?”

“Đúng vậy.”

Sở Trần dứt khoát mở giao diện thông tin của mình ra, chỉ vào ba chữ “Đã kết hôn” được phóng to ở bên trên, không nhanh không chậm nói: “Xin lỗi, bây giờ tôi đã gả cho người khác rồi. Người xưa có câu lấy chồng theo chồng, lấy chó theo chó. Bây giờ tôi đã theo chó rồi, không phải là người nhà họ Sở nữa. Nhà họ Sở các người xảy ra chuyện thì mắc mớ gì đến tôi?”

Chó – Lệ – Phần đi ra từ phòng rửa mặt, nhìn Sở Trần một cái.

Khóe mắt Sở Trần liếc thấy Lệ Phần, bởi vì không muốn đối phương nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Sở Nguy Vân, cậu bèn trao cho anh một nụ hôn gió.

Sắc mặt Lệ Phần sa sầm xuống, quả nhiên lập tức điều khiển xe lăn rời đi.

Sở Trần cười híp mắt quay sang nhìn Sở Nguy Vân.

Tay Sở Nguy Vân hơi run rẩy.

Tuy rằng không nhìn thấy tình hình bên phía Sở Trần, nhưng Sở Nguy Vân vẫn có thể đoán được nụ hôn gió của Sở Trần dành cho ai.

“Ai?” Sở Nguy Vân chất vấn: “Mày gả cho ai?”

Sở Trần chớp mắt: “Là một người bình thường. Không cho ông tiền được đâu, cũng không thể cứu người nhà họ Sở.”

Sở Nguy Vân hít sâu một hơi, vừa nghe Sở Trần nói vậy, ông ta không còn hứng thú muốn biết Sở Trần đã gả cho ai nữa.

Nhớ lại những lời của Sở Trần, Sở Nguy Vân càng nghĩ càng tức, còn có chút không dám tin: “Mày… Cái thứ bất hiếu nhà mày! Trên người mày chảy dòng máu của tao, lại dám nói mình không phải là người nhà họ Sở! Rõ ràng trước đây mày còn nói với tao là mày sắp trở thành người một nhà với người nhà họ Hoắc rồi! Những lời kia đều là lừa tao hết hay sao? ** má mày!”

“Đúng vậy.” Sở Trần thoải mái thừa nhận: “Còn có số tiền mà tôi bảo ông đưa cho tôi nữa, thực ra tôi ăn xài hết rồi. Ông thuê người theo dõi tôi, tin tức mà ông nhận được đều do tôi cố ý thả ra để cho ông xem. Ông thực sự tưởng tôi không nhìn ra những người kia đang theo dõi tôi sao?”

Sở Ngụy Vân suýt chút nữa đã tắt thở tới nơi, ước gì bây giờ mình đang nằm mơ.

Nhưng khi vươn tay ra thử véo mình một cái, đau tới mức khiến Sở Nguy Vân co đầu rụt chân.

Sao mọi chuyện lại biến thành như thế này?

Sở Nguy Vân còn chưa nghĩ rõ ràng, Sở Trần lại nói tiếp: “Bên phía dì Phong cũng đã biết tin tôi kết hôn từ lâu rồi, bởi vì tôi thẳng thắn tuyên bố sẽ không kết hôn với con trai của dì ấy, cho nên dì Phong mới nể mặt tôi. Bằng không mỗi khi đám keo chó nhà họ Sở dán lên người nhà họ Hoắc, ông tưởng dì Phong sẽ cảm thấy vui vẻ hay sao?”

“Trước đây tôi nói ông ngốc ông còn không tin. Chậc chậc chậc”

Sở Nguy Vân: “Mày… “

Sở Nguy Vân tức tới mức nghiến răng nghiến lợi.

Hôm qua ông ta biết được chuyện tốt mà Sở Dục và Sở Du đã gây ra, cùng với món nợ của công ty, tuy rằng trong lòng tức giận nhưng bản năng mách bảo vẫn còn nhà họ Hoắc đứng sau lưng làm chỗ dựa, không có việc gì phải sợ hết.

Có đường lui thì không cần phải quá mức căng thẳng.

Thậm chí sau khi mắng Sở Dục và Sở Du một trận, trong lòng Sở Ngụy Vân không nhịn được so sánh hai đứa nó với Sở Trần, cuối cùng còn cảm thán Sở Trần bây giờ trông vừa mắt hơn trước kia rất nhiều.

Nghe lời, ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

Quan hệ của cậu với Hoắc Lăng càng ngày càng tốt đẹp, sắp sửa tiến tới hôn nhân rồi.

Tất cả đều phát triển theo sự kì vọng của Sở Ngụy Vân.

Thậm chí hôm qua Sở Nguy Vân còn suy nghĩ sau này sẽ đối xử với Sở Trần tốt hơn một chút, tạo cơ hội để hai nhà Hoắc Sở thân càng thêm thân.

Nhưng hôm nay Sở Trần lại cầm một quả lựu đạn to đùng ném thẳng vào mặt ông ta.

Nghe lời cái gì?

Tất cả chỉ là giả vờ!

Sở Trần không hề có ý định kết hôn với Hoắc Lăng!

Thậm chí trước đây khi Sở Trần vòi vĩnh tiền từ chỗ mình, mục đích không phải là lấy lòng nhà họ Hoắc, đó chỉ là cái cớ để ăn chơi đàng điếm cho riêng bản thân thôi.

Ông ta đã nói mà…

Hôm qua lúc nhìn thấy Sở Trần mặc bộ vest trị giá mấy trăm nghìn, khi đó ông ta còn tưởng rằng Phong Như Vân mua cho cậu, nhưng bây giờ nghĩ lại…

Đó rõ ràng là tiền của ông ta mà!

Sở Nguy Vân cảm thấy mình tiêu đời rồi.

Máu dồn lên não, sắc mặt Sở Nguy Vân đỏ bừng, còn tức giận hơn cả hôm qua, giận dữ quát: “Sở Trần! Mày dám chơi xỏ tao… sau này nhà họ Sở không có đứa con trai như mày. Con mẹ nhà mày… đúng là cái thứ do Giản Đại sinh ra mà!”

Sở Trần nghe thấy Sở Nguy Vân nhắc tới Giản Đại, sắc mặt sầm xuống.

Cậu đè nén giọng, mang theo cảm giác mưa gió bão bùng: “Ông còn có mặt mũi nhắc tới mẹ tôi hả? Chuyện lúc trước ông làm, ông tưởng không ai biết chắc?”

Sở Nguy Vân không hề sợ hãi, tức giận chửi đổng lên: “Chuyện lúc trước tao làm là cái quần què gì? Giản Đại thích tao, một mực quấn lấy tao đòi gả cho tao! Bà ta bị tai nạn xe còn có thể trách tao hay sao?”

Sở Trần cẩn thận quan sát Sở Nguy Vân, thấy giọng điệu và biểu cảm lúc ông ta nhắc đến Giản Đại đều không có một chút áy náy nào, liền biết có thể chuyện của Giản Đại không liên quan tới ông ta, cậu lạnh lùng nói: “Ông nghĩ mình không phải là hung thủ hại chết bà ấy sao?”

Sở Nguy Vân cau mày: “Mày nói vậy…”

Sở Trần ngắt lời: “Tôi khuyên ông nên đi điều tra về mẹ của Sở Trú đi.”

Sở Nguy Vân sững sờ, ông ta vô thức phản bác: “Liên quan gì tới cô ấy?”

“Ông nói thử xem? Một người làm chuyện gì cũng không thể hoàn hảo được, chỉ cần có lòng muốn điều tra thì luôn có thể tra ra được một chút dấu vết.”

Sở Nguy Vân há miệng: “Mày… Mày vì chuyện này nên mới trả thù nhà họ Sở?”

Sở Trần hờ hững nói: “Không chỉ có vậy. Rốt cuộc năm đó ông đã đối xử với tôi như thế nào, rồi đối xử với Sở Trú ra sao, trong lòng ông cũng rõ ràng chứ. Nếu như ông đã lựa chọn Sở Trú trong hai người bọn tôi, vậy thì tôi chỉ có thể hy vọng ông đừng hối hận.”

“Có gì mà tao phải hối hận chứ… Tiểu Trú tốt hơn mày gấp trăm gấp nghìn lần!”

Sở Nguy Vân lập tức thét lên: “Tao đối xử tốt với nó đấy! Sao nào? Sở Trú ngoan như vậy, tuyệt đối sẽ không làm thế này với tao! Hơn nữa những lời mày vừa nói, tất cả đều chỉ là lời nói vô căn cứ, mày cũng đâu có chứng cứ…”

Sở Trần gật đầu, nghiêm túc nói: “Đúng vậy, cho nên ông mới coi tôi như công cụ liên hôn, lợi dụng hôn ước từ nhỏ của tôi với nhà họ Hoắc để kiếm lợi. Lúc muốn trèo lên nhà họ Hoắc thì ông cũng nên nghĩ tới có một ngày tôi sẽ phản bội ông chứ. Hơn nữa, cho dù tôi thực sự bước chân vào nhà họ Hoắc, tôi tuyệt đối sẽ không để nhà họ Hoắc trợ giúp nhà họ Sở một xu một đồng nào.”

Sắc mặt Sở Nguy Vân âm trầm, không ngờ Sở Trần lại ghi thù đến như vậy, những chuyện nhỏ này đều nhớ kĩ ở trong lòng!

Quả nhiên là không nên hy vọng gì với cái thứ này!

“Hồi xưa tạo nên bóp chết mày ở trong nôi luôn cho rồi!” Gân xanh trên trán Sở Nguy Vân nổi lên.

Sở Trần nhún vai: “Đúng đấy, ai bảo ông nương tay làm gì. Nhưng không sao cả, không phải bây giờ ông vẫn còn một đứa con trai tốt có thể dựa dẫm vào hay sao? Có thời gian rảnh rỗi ở đây chửi tôi, không bằng nghĩ xem phải bù tiền cho công ty như thế nào.”

Nói tới đây, Sở Trần không nhịn được nhớ tới chuyện Du Nhiễm và Sở Trú gian díu với nhau, đột nhiên bật cười ha hả.

Sở Nguy Vân nhìn Sở Trần đối diện màn hình.

Sở Trần vừa cười lên, không biết tại sao Sở Nguy Vân lại cảm thấy da đầu tê rần.

Cứ cảm thấy… hình như có chuyện gì đó.

Sở Nguy Vân không nhịn được hỏi: “Mày cười cái gì?”

Đôi mắt Sở Trần cong lên: “Có gì đâu. Sao thế, ông quản đất quản trời còn muốn quản cả việc tôi cười hay không nữa à?”

Sở Nguy Vân hít sâu một hơi, thực sự không còn lòng dạ nào nói chuyện với Sở Trần được nữa, bụp một cái ngắt cuộc gọi video.

Sở Nguy Vân nôn nóng đi qua đi lại trong phòng.

Sở Trần! Sở Trần!! Sở Trần!!!

Đến cả ý định bóp chết Sở Trần cũng có luôn rồi.

Trước khi gọi điện cho Sở Trần, thật sự Sở Nguy Vân không hề sinh ra cảm giác căng thẳng, càng chưa từng nghĩ tới phải vượt qua cửa ải khó khăn này như thế nào…

Ông ta đã tính đâu vào đó hết rồi, chỉ cần hỏi mượn tiền nhà họ Hoắc là xong.

Sau này nhà họ Hoắc sẽ cưới Sở Trần, hai nhà là thông gia với nhau, nhà họ Hoắc nể mặt Sở Trần và Giản Đại, chắc chắn không thể nhắm mắt làm ngơ được.

Nhưng bây giờ không đi được con đường nhà họ Hoắc nữa rồi…

Bây giờ phải làm sao đây?

Nhiều tiền như vậy…

Thậm chí mấy tên đạo tặc vũ trụ cũng có thể tới đây đòi tiền bất cứ lúc nào.

Trán Sở Nguy Vân đổ mồ hôi lạnh, mở danh bạ ra, bắt đầu điên cuồng gọi điện thoại.

Nhưng những người bạn liên hệ trước giờ với ông ta, bây giờ lại bỗng dưng mai danh ẩn tích, rất có thể động tĩnh ngày hôm qua của đám đạo tặc vũ trụ quá lớn, đã bị bọn họ biết được.

Chẳng có ai đáng tin cả! Chẳng còn tình anh em như lúc cùng nhau uống rượu nữa!

Ngay lúc Sở Nguy Vân nôn nóng tới độ xoay mòng mòng thì cửa phòng bị đẩy ra từ bên ngoài.

Du Nhiễm đứng ngoài cửa, cầm vòng tay thông minh. Sắc mặt cô ta trắng bệch, hoảng loạn nói: “Nguy Vân… em… em có thai rồi…”

Sở Nguy Vân sững sờ.

Sắc mặt vốn dĩ âm trầm của ông ta từ từ trở nên hồng hào, đôi mắt sáng lấp lánh, xông lên nắm lấy bả vai Du Nhiễm: “Em nói em mang thai thật sao?”

Đây thực sự là tin tức tốt nhất mà ông ta nghe được trong hai ngày qua.

Sở Trần rửa mặt xong đi xuống lầu, nhìn thấy Lệ Phần đang ngồi trên sofa, trên mắt phủ một tầng mống mắt nhạt màu.

Cậu không để ý tới Lệ Phần, tự mình đi vào phòng bếp nấu cơm, đồng thời không quên gửi tin nhắn cho Thẩm Du: “Mẹ, tối nay mẹ dẫn ba về nhà một chuyến nhé? Con định nấu một bữa lớn để ăn mừng kế hoạch thành công mỹ mãn. Đúng lúc cũng lâu rồi ba mẹ chưa tới thăm tụi con, con rất nhớ hai người.”

Thẩm Du đồng ý ngay lập tức: “Được. Đúng lúc mẹ cũng có chuyện muốn tìm Nhiên Nhiên.”

Sở Trần nhướng mày, cậu vô thức nhìn Lệ Phần một cái, nghĩ thầm hôm nay không tìm được Lệ Nhiên đâu.

Khóe miệng Sở Trần hơi cong lên, đang định hỏi có chuyện gì thì Thẩm Du đã gửi tin nhắn tới: “Có nhớ trước đây mẹ từng nhắc đến thuốc ức chế bạo loạn tinh thần hay không? Mẹ nhờ người tìm vị giáo sư kia để lấy hai bình thuốc ức chế, tối nay cầm tới cho tụi con xem.”

Thuốc ức chế?

Sở Trần nhíu mày trả lời: “Vâng.”

Bây giờ thời gian vẫn còn sớm, nghĩ tới bữa tiệc lớn vào buổi tối, đương nhiên Sở Trần sẽ không nấu bữa sáng quá phong phú.

Người máy bưng bữa sáng lên bàn ăn.

Có lẽ mùi thơm của thức ăn đã thành công hấp dẫn Lệ Phần, tầng mống mắt trên mắt anh nhanh chóng biến mất, sắc mặt vô cảm ngồi dậy, di chuyển xe lăn đi về phía bàn ăn.

Lúc đi ngang qua Sở Trần, Lệ Phần vươn tay ra chạm vào vòng tay thông minh của cậu, vòng tay thông minh lập tức sáng lên, hiển thị nhận được tin nhắn mới từ ông xã.

Lệ Phần ngồi xuống, nói với giọng điệu tự

nhiên: “Cách liên lạc với Quân đoàn Phần Diệm mà trước đó anh đã nói với em, anh gửi cho em rồi đấy.”

Sở Trần: “À.” Cậu liếc nhìn Lệ Phần một cái.

Lệ Phần đã bắt đầu không kịp chờ đợi mà ăn cơm luôn rồi.

Tư thế dùng cơm của Lệ Phần có phần khác biệt với Lệ Nhiên. Lúc ăn cơm, tư thế của Lệ Nhiên vẫn luôn tao nhã, tuy rằng động tác của Lệ Phần không có gì sai, nhưng nhìn ra được có thêm vẻ lơ đãng.

Sở Trần hỏi: “Ngon không anh?”

Lệ Phần ngước mắt lên nhìn Sở Trần: “Ừ. Cũng được.”

Sở Trần mỉm cười.

Ăn xong cơm, Sở Trần đứng ngay cửa ra vào gọi Lệ Phần: “Chồng ơi, anh ra đây chút.”

Lệ Phần: “???”

Tuy không biết Sở Trần định làm gì, nhưng Lệ Phần cảm thấy nếu là Lệ Nhiên thì nhất định sẽ nghe lời Sở Trần, vậy nên anh điều khiển xe lăn đi ra ngoài.

Nhưng vừa đi tới cửa, Sở Trần đã cất bước vào nhà.

“Cạch” một tiếng, cánh cửa bị đóng lại.

Lệ Phần bị nhốt ngoài cửa: “???”

Giọng nói của Sở Trần vang vọng từ trong nhà: “Biết mình sai chỗ nào chưa?”

Lệ Phần trưng ra vẻ mặt hoang mang, hoàn toàn không hiểu gì sất.

Sai chỗ nào? Mình có làm gì sai à?

Anh có làm gì đâu, thậm chí còn chủ động đưa phương thức liên lạc của Quân đoàn Phần Diệm cho Sở Trần cơ mà!

Sở Trần rũ mắt, khoang tay dựa vào cửa, khẽ hừ một tiếng: “Không nghĩ ra được thì đừng hòng vào nhà nữa.”

Chuyện bên lề:

Lệ Phần nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, cuối cùng chỉ có thể cảm thán: Rốt cuộc Lệ Nhiên đã trải qua những ngày tháng khổ sở gì đây!

Lệ Nhiên chậm rãi nói: Xin lỗi, wờ mân bu nì dao!

Phím tắt:←

Phím tắt:→

Chương trước
Chương sau


Tiểu thuyết cùng thể loại

[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
[Xuyên Nhanh] Sau Khi Vứt Bỏ Tra Công
Đường tiểu thiếu gia có tiền có sắc, hết lần này tới lần khác phạm mệnh hoa đào nát, nhiều lần bị tra công lừa tiền lừa tình cảm, một ngày nọ vì tức giận mà gia nhập…
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Anh Biết Mình Sắp Mất Em
Y nghe một giọng có vẻ non nớt nhưng thong thả vang lên: “Tam Văn, phỗng*.” Bất chợt có người để ý Thẩm Cảnh Viễn, gọi Nam ca, có khách tới Đám người tụ xung quanh chừa đường…
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Ảnh Đế Và Cái Bẫy Dài Hơi
Hạ Thư của mười năm trước chỉ là một thiếu niên 19 tuổi, còn là một tay mơ bước vào giới giải trí. Còn Trình Chinh đã 24 tuổi, lại còn là một ngôi sao có tiếng tăm…
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Ánh Trăng Hôn Điệu Waltz
Năm mười lăm tuổi, Lâm Ngữ vừa gặp cậu cả nhà họ Lạc đã trúng tiếng sét ái tình. Lạc Tân Cổ mặc tây trang ngồi trước đàn dương cầm giống như một bức tranh. Dù đối phương…
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Bác Sĩ Giang Mang Thai Con Của Đối Thủ Một Mất Một Còn
Mọi người đều biết khoa phụ sản bệnh viện Tế Hoa trực thuộc đại học y A có hai vị bác sĩ phó trưởng khoa “Vương bất kiến Vương” Từ lúc vào đại học, đến lúc tốt nghiệp…
Bản Năng Si Mê
Bản Năng Si Mê
Bạn đang đọc truyện Bản Năng Si Mê của tác giả Tiểu Ngô Quân. Trường trung học Tây Giang số 1, mọi người đều biết 2 nam thần Alpha của họ, cùng ở lớp 11/1 là kẻ thù…

0
Bình luậnx
Đọc truyện Full