Nghe Vương phi nói vậy, Đoạn Dịch tiến lên một bước nói: “Muốn chúng tôi giúp ngài thì ngài đừng giấu chuyện.”
Vương phi giương mắt nhìn về phía anh. “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Nói xong câu đó, Vương phi giơ tay làm thủ thế giữ im lặng, đi đến cửa nhấc rèm nhìn phó tướng đứng bên ngoài. “Các ngươi đi đi. Ta có chuyện muốn tán gẫu riêng với bọn họ.”,
Phó tướng hơi do dự, nhìn thoáng qua tình huống trong lều, nói với Vương phi: “Nhưng mà… thương nhân Hoa Quốc sâu cạn không rõ, vạn nhất bọn họ thương tổn ngài…”
“Không sợ. Dù sao ta cũng sắp chết.” Vương phi nói, “Đi đi.”
“Này… Là…” Phó tướng nhíu mày, cuối cùng dẫn đội lính lui xuống.
Lúc hắn ta rời đi, xuyên qua rèm cửa được vén lên, Đoạn Dịch chú ý thấy hắn ta đi một bước quay đầu ba lần, cực kỳ không yên tâm. Hơn nữa nom bộ dáng này, hình như muốn chạy đi báo cáo với tướng quân.
Một lát sau, phó tướng cùng một đám lính cầm trường mâu rời đi, Vương phi thả rèm cửa, đi đến trước mặt Đoạn Dịch. “Ngươi muốn hỏi cái gì?”
Đoạn Dịch liền hỏi: “Vì sao công chúa không có mặt?”
Nghe thế, sắc mặt Vương phi hơi thay đổi, như bị người ta chọc vào nỗi khó xử.
Hồng Hiền đi đến cạnh Đoạn Dịch, hạ giọng nói: “Còn chưa rõ Vương phi thuộc phe nào, lỡ vấn đề anh hỏi chọc tức bà ta thì sao bây giờ?”
“Nên hỏi phải hỏi.” Nhìn Vương phi chậm rãi ôm đầu gối ngồi đè áo lông chồn, Đoạn Dịch thấp giọng đáp, “Đây là địa bàn tướng quân. Hiện tại hai người xuất phát từ nguyên nhân nào đó đang ở thế giằng co nhau. Chúng ta ở trung gian, thể nào cũng có chỗ đứng an toàn.”
Vương phi cúi đầu, dáng vẻ tựa hồ nghe không lọt tai cuộc tranh luận của hai người. Hoặc là bà nghe thấy, nhưng hoàn toàn không thèm để ý.
Qua một hồi lâu, Vương phi thở dài, mở miệng nói: “Con bé tên là Tiểu Ca. Từ lúc sinh ra con bé đã không có mặt, cả cái đầu như… như một quả cầu thịt. Phụ vương con bé suýt chút nữa coi nó như yêu quái giế,t chết. May mắn có quốc sư giúp ta. Quốc sư phái người điều tra rõ ràng, phát hiện ta bị người khác hại.”
“Lúc ấy Vương có một trắc phi, cô ta hạ độc ta, muốn hài tử của ta chết trong bụng. Kết quả con gái của ta không bị độc chết, nhưng bẩm sinh dị dạng… Ta không biết chuyện này đối với con gái ta, là may mắn hay bất hạnh… Tóm lại con gái ta không phải yêu quái, con bé chỉ không giống người bình thường.”
“Sau khi quốc sư điều tra xong xuôi, Vương xử tử trắc phi. Nhưng con gái của ta nhìn không thấy, nghe không được, thậm chí không biết ăn. Sau vẫn là nhờ quốc sư nghĩ cách giúp con bé. Quốc sư cắm vào bụng con bé một cái ống, buổi sáng mỗi ngày rót đồ ăn vào bụng, đảm bảo con bé không bị đói chết.”
“Con gái của ta giao cho quốc sư chăm nom từ nhỏ, sau còn dạy thuật pháp cho con bé. Nên cho dù không có đôi mắt, lỗ tai, miệng, con bé vẫn có thể thấy, có thể nghe, còn có thể nói chuyện. Quốc sư nói, con bé bẩm sinh thiếu hụt năm khiếu, nhưng tu hành thuật pháp ngược lại có thiên phú. Có lẽ về sau con bé sẽ đạt được thành tựu vượt trội hơn hắn. Con bé sẽ là hy vọng của Lâu Lan.”
Lời này hình như kích phát hồi ức tốt đẹp nào đó, kể đến đây, khóe miệng vương phi mang nụ cười ấm áp. “Tiểu Ca thường xuyên đùa cùng ta. Con bé nói, cái gọi là thuật pháp, đối với nó là chơi múa diễn mà thôi, là ảo thuật. Con bé làm ta cảm thấy, ta thật sự nghe được giọng con bé, nhìn con bé trưởng thành xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất Lâu Lan. Nhưng cũng chỉ thế mà thôi. Con bé nói…”
Nói đến đây, biểu cảm Vương phi lại trở về vẻ đau thương.
Trừ bỏ đau thương, trong mắt bà còn ẩn chứa phẫn nộ. “Con bé nói ảo thuật đơn giản vì nó là trò mánh khóe trên sân khấu. Con bé nói, sao mình có thể là hy vọng của Lâu Lan? Con bé nói… Hy vọng của Lâu Lan là tướng quân mới đúng. Ra trận giết địch, bảo gia hộ quốc, đều phải dựa vào tướng quân anh dũng không sợ nguy hiểm.”
Nghe đến đó, Phương Đông Vũ tiến lên tò mò dò hỏi. “Công chúa đã yêu tướng quân từ rất sớm?”
Vương phi không trách cứ Phương Đông Vũ chen lời, gật đầu nói: “Đúng. Có một ngày, tướng quân đánh trận thắng, mới vừa hồi đô thành, trong nhà không có đồ dùng, cần lên phố mua vật phẩm. Con bé nghe nói hắn sẽ đi chợ, cho nên cố ý thiết kế một lần sơ ngộ. Bởi vì ảo thuật, tướng quân không biết Tiểu Ca không có mặt và thích con bé. Không bao lâu sau, quả nhiên hắn tới vương cung cầu thân…”
Đoạn Dịch không khỏi hỏi: “Tướng quân vốn đã có thê tử. Thê tử tướng quân tên là A Vân. Tiểu Ca biết chuyện này không? Công chúa đối với A Vân…”
“Ngươi có ý gì?” Vương phi tốt tính cũng biết tức giận. Bà đứng dậy, ngón tay chỉ thẳng mặt Đoạn Dịch, cau mày chặt, thanh âm chát chúa hỏi, “Ý của ngươi là, vì gả cho tướng quân, Tiểu Ca giết A Vân?”
Trầm mặc một lát, Đoạn Dịch nói: “Xin lỗi, chỉ là tôi muốn làm rõ thù hận giữa Vương phi và tướng quân. Tướng quân bảo hộ Lâu Lan, bảo hộ ngài cùng Vương, công chúa, còn là con rể của ngài. Dù tướng quân không thật sự yêu công chúa, quan hệ cũng không nên ác liệt đến thế.”
“Ta và hắn thù hận nhau? Hỏi hay lắm!”
Đại khái do thái độ phó tướng, hơn nữa bị Đoạn Dịch chọc giận, Vương phi nói luôn không cố kỵ, “Được, ta nói thẳng cho ngươi biết. Ta nghi ngờ tướng quân giết Tiểu Ca!
“Thương nhân Hoa Quốc, ta nói cho ngươi biết, A Vân đã chết từ lâu rồi. Lúc ấy Tiểu Ca mười hai tuổi, chưa từng ra ngoài vương cung, cũng chưa từng gặp tướng quân. Năm Tiểu Ca mười bốn tuổi, Lâu Lan gặp đại địch, con bé đi theo quốc sư đứng trên tường thành nhìn tư thế tướng quân giết địch oai hùng, từ đó thích hắn. Lúc ấy thê tử A Vân đã không còn ở nhân thế! 5 năm sau, Tiểu Ca mười chín tuổi, lúc này mới gả cho tướng quân. Con bé và A Vân tuyệt đối không có quan hệ với nhau, ngươi đừng có nói bậy!”
“Tiểu Ca không hại A Vân, cũng không hại bất luận kẻ nào. Nhưng tướng quân giết con bé. Chắc chắn là hắn giết Tiểu Ca! Ngươi biết không? Tướng quân không cho ta xem thi thể! Hắn giấu thi thể Tiểu Ca mất rồi!”
Giơ tay vuốt nhẹ tóc của mình, Vương phi rơi vài giọt nước mắt, lại nói: “Tướng quân thế mà nói với bên ngoài… Nói thi thể Tiểu Ca bị một bức tranh cướp mất. Nửa chữ ta cũng không tin! Chính là hắn giết Tiểu Ca. Thi thể Tiểu Ca có chứng cứ hắn giết người. Cho nên hắn sợ ta thấy thi thể Tiểu Ca.”
“Đáng tiếc… Vương không tin lời ta nói. Con bé cũng là con gái Vương. Bởi vì con bé không có mặt, Vương không yêu nó sao? Vương sẽ không giúp ta báo thù… Sẽ không…”
Lời Vương phi để lộ một thông tin quan trọng:
Lâu Lan Vương đứng bên phe tướng quân, vì nguyên nhân công chúa bẩm sinh dị dạng, cảm tình của Vương đối với công chúa có hạn. Hiện tại Vương phi tứ cố vô thân, chỉ có một mình bà cho rằng tướng quân là hung thủ giết hại công chúa Lâu Lan, không có ai giúp bà điều tra sự thật.
Đại khái là vì gợi nhớ chuyện cũ thương tâm, ưu nhã mà Vương phi cực lực duy trì rút đi, thay bằng đau đớn bi thương khó có thể che giấu trong lòng, nước mắt không ngừng chảy, bắt đầu nói năng lộn xộn.
Bà lẩm bẩm lên án: “Đúng, ta biết tướng quân lợi hại, có đại công với Lâu Lan! Ta cũng biết, nhiều năm như vậy hắn vì Lâu Lan vào sinh ra tử, vô cùng vất vả. Nhưng hắn… Hắn giết con gái ta. Hắn có công, hắn là hung thủ giết con gái ta, đây là hai việc không liên quan đúng không?”
“Nhưng Vương nói ta điên rồi! Vương nói tướng quân là anh hùng, không thể nào làm chuyện này. Vương dựa vào cái gì nói như vậy? Tại sao trộn lẫn hai việc này vào nhau?! Anh hùng không thể là hung thể giết người hung thủ hả?”
Nói đến đây, mặt hướng các thương nhân, Vương phi nói ra mục đích của mình.
“Tất cả mọi người tin tưởng tướng quân, người Lâu Lan đều đứng về phía tướng quân. Không ai chịu tin tưởng ta! Các thương nhân… Ta chỉ có mọi người là không phải người Lâu Lan. Ta cho mọi người tiền. Trước khi ta chết, mọi người giúp ta tìm thi thể Tiểu Ca, giúp ta thông báo hành vi phạm tội của tướng quân với thiên hạ!”
Công chúa ngây ngô không rành thế sự, yêu tướng quân bảo vệ quốc gia. Nàng thiết kế một lần gặp nhau để gả cho tướng quân, làm tất cả mọi người cho rằng bọn họ nhất kiến chung tình.
Câu truyện này không hiếm thấy.
Lúc này người vợ kết tóc của tướng quân, A Vân đã qua đời nhiều năm. Như vậy công chúa gả cho tướng quân không dính dáng luân lý đạo đức.
Câu chuyện đến đây không thấy có gì bất thường.
Tướng quân là người đạt được lòng thưởng thức và mến mộ của công chúa, được dân chúng Lâu Lan ca tụng, được Lâu Lan Vương toàn tâm tín nhiệm. Ít nhất chứng tỏ, tướng quân không phải là một người nhân phẩm thấp kém.
Thành ra Đoạn Dịch thấy khó hiểu… Vì sao tướng quân muốn giết công chúa? Thật sự không thấy động cơ của tướng quân ở đâu.
Nói xong những lời quan trọng, buồn sầu tích tụ trong lòng được giải tỏa một chút, Vương phi thở hổn hển mấy lần, hơi bình phục tâm tình.
Thấy cảm xúc của bà chuyển biến tốt đẹp, Đoạn Dịch vì muốn làm rõ nghi vấn trong lòng, vẫn thử hỏi một câu: “Trước khi công chúa gả cho tướng quân, ngài cho rằng tướng quân là dạng người gì? Trong lòng ngài, tướng quân cũng là anh hùng?”
Sắc mặt Vương phi không tốt lắm, như bị ép thừa nhận một gói hàng mà mình không muốn.
Qua một hồi lâu, bà miễn cưỡng mở miệng nói: “Ừ. Ta thừa nhận hắn là anh hùng. Hắn là anh hùng Lâu Lan. Thỉnh thoảng nghe nói tính tình hắn không tốt, nhưng… Nếu không có hắn, sẽ không có Lâu Lan hiện tại.”
Đứng ở góc độ Vương phi, có mối thù sâu nặng cùng tướng quân, bà vẫn có thể đánh giá tướng quân như vậy, có thể thấy được đối với Lâu Lan, tướng quân thật sự là một anh hùng vĩ đại.
Vương phi tiếp tục nói: “Phụ thân hắn chết vì Lâu Lan. Từ nhỏ hắn đã theo phụ thân lăn lộn trong quân doanh, toàn quân trên dưới, không ai không phục hắn, không ai nói hắn nửa điểm không tốt. Ở phố xá đô thành gặp bá tánh trên đường, hắn cũng đối xử tử tế với bọn họ, chưa từng vì thân phận của mình mà ức hiếp bá tánh.”
“Cái này… Ta cần phải thừa nhận. Hắn có nhân phẩm tốt, là anh hùng. Nhưng như vừa rồi ta đã nói, dù cho hắn có muôn vàn điều tốt, hắn vẫn là hung thủ giết con gái ta.”
Nói xong lời cuối cùng, ánh mắt Vương phi gần như biến thành điên cuồng.
Bộ dạng của bà không giống giả vờ, mà là vì đau khổ cực độ.
Đoạn Dịch vô thức nhíu mày, tạm thời không tiếp tục nói chuyện.
Một bên, Bạch Tư Niên đi tới hỏi: “Cơ mà, tướng quân giết người phải có động cơ chứ? Vì sao tướng quân giết con gái ngài? Nếu tướng quân đối với Lâu Lan, đối với Vương trung thành như thế, vì sao lại làm ra chuyện này?”
Biểu cảm Vương phi một lần nữa trở nên đau đớn. Bà dùng móng tay bóp mu bàn tay, ngữ khí bất đắc dĩ. “Vì sao giết con gái ta… Ta cũng không biết. Lời này, Vương hỏi ta, mọi người cũng hỏi ta. Ta thực sự không biết. Nhưng ta khẳng định hung thủ chính là hắn!”
Mắt thấy Vương phi cấu tay bản thân chảy máu, trạng thái nói chuyện hơi điên khùng, mọi người không khỏi hai mặt nhìn nhau, tỏ vẻ hoài nghi về lời của bà.
Tướng quân trung tâm vì nước, trước mắt nhìn qua không hề có động cơ giết người.
Điều này đến Vương phi cũng không thể không thừa nhận.
Bà nghi ngờ tướng quân giết con gái bà, nhưng bà nói không nên lời nguyên do.
Lúc này Ổ Quân Lan đi đến bên Vương phi, ngồi xuống dịu dàng giúp bà sửa tóc, thử trấn an cảm xúc của bà. Chờ Vương phi hòa hoãn một chút, Ổ Quân Lan hỏi lại: “Vậy ngài có thể nói cho chúng tôi biết… Vì sao ngài cho rằng tướng quân giết giết con gái ngài không?”
“Cuối cùng cũng có người tin ta?” Vương phi ngẩng đầu nhìn Ổ Quân Lan, nắm chặt lấy tay cô, lại rơi một giọt nước mắt, nói liên miên kể lể chuyện cũ.
Theo lời Vương phi, ngày công chúa xuất giá, quốc sư bói toán mai rùa, quẻ tượng nói rằng công chúa chuyến này gặp đại hung.
Biết được chuyện này, Vương phi khuyên công chúa đừng xuất giá hôm nay, hoặc chọn ngày khác tái giá.
Nhưng công chúa không chịu nghe.
Nàng phải gả cho tướng quân, người mà nàng lặng lẽ ái mộ nhiều năm. Hiện giờ nàng sắp được như ước nguyện, sao nàng có thể từ bỏ?
Vì thế công chúa dứt khoát quyết định chiếu theo kế hoạch gả đi bình thường.
Trước khi đi, quốc sư giao cho nàng một bức tranh, nghe nói kia bức tranh cuộn có thể dự báo tương lai.
Quốc sư dặn dò công chúa ôm bức tranh này, một khi thấy dự báo trong tranh không ổn, có lẽ nàng sẽ kịp thời đưa ra quyết định, tránh được nguy hiểm.
Kể đến đây, Vương phi nói: “Bức tranh đó thực sự huyền diệu. Không phải tất cả mọi người đều có thể tùy thời tùy chỗ nhìn thấy nó. Ta đã thử chạm vào vài lần, chưa từng thấy cái gì. Cho nên ta cảm thấy biện pháp này không đủ thỏa đáng, cố ý phái Đao Lạc đi theo bảo vệ công chúa.”
“Đao Lạc là một thị nữ võ nghệ cao cường, từ nhỏ lớn lên ở vương cung, tuyệt đối trung thành. Ta dặn nó một tấc cũng không rời Tiểu Ca, nó nhất định sẽ làm được.”
“Tiểu Ca nửa đường xảy ra chuyện. Bọn họ gặp bão cát lớn, không thể không tạm dừng. Theo lời Đao Lạc, thời điểm Tiểu Ca ôm bức tranh ngồi trên xe, con bé nói có người nắm chặt tay con bé muốn kéo con bé vào trong tranh. Con bé quá sợ hãi nên đẩy người nọ trở về tranh, rồi ném tranh vào hoang mạc.”
“Hiện tại ngẫm lại… Có lẽ bức tranh muốn giúp con bé, nhắc nhở con bé. Nếu người trong tranh ngăn được con bé đi tiếp, con bé sẽ không gả cho tướng quân… Con bé sẽ không phải chết.”
Thở dài thật sâu, Vương phi dùng giọng khàn khàn nói: “Sau đó, bão cát dừng lại, bọn họ tiếp tục đi. Đao Lạc đi theo Tiểu Ca đi đến chỗ tướng quân cách quân doanh không xa. Nó vẫn luôn một tấc không rời Tiểu Ca, theo con bé cử hành nghi thức, thậm chí cùng bọn họ vào tân phòng.”
“Cả một đường Tiểu Ca không xảy ra chuyện. Mãi đến khi… Tiểu Ca cùng tướng quân sắp hành việc phu thê. Đao Lạc không tiện tiếp tục ở trong phòng, lúc này mới rời đi. Nó không ở xa Tiểu Ca, vẫn luôn canh giữ ngoài cửa.”
“Nửa đêm, trong lòng nó bất an, mượn lý do Tiểu Ca có thói quen uống sữa dê nửa đêm, đẩy cửa đi vào phòng xem xét. Chính lúc này nó phát hiện, Tiểu Ca đã chết. Mà tướng quân nằm bên cạnh Tiểu Ca, làm bộ cái gì cũng không biết.”
“Đao Lạc kiểm tra trước phòng sau phòng. Trong phòng trừ Tiểu Ca, chỉ có một mình tướng quân. Đao Lạc trắng đêm canh giữ bên ngoài, không có bất luận kẻ nào tới gần tân phòng. Mọi người nói cho ta biết…”
Ngón tay hướng mọi người, Vương phi hỏi, “Hung thủ không phải tướng quân, còn có thể là ai?”
Nếu Vương phi không nói dối, thị nữ tên Đao Lạc cũng không có nói dối, đêm đại hôn của tướng quân và công chúa, xác thật không có ai ra vào tân phòng.
Trong phòng tổng cộng có hai người, tướng quân và công chúa.
Công chúa đã chết, tướng quân đương nhiên biến thành nghi phạm lớn nhất.
Còn nữa, động cơ của tướng quân là gì?
Trừ việc tướng quân nằm im không nhúc nhích, nghe xong câu chuyện, Đoạn Dịch còn phát hiện một điểm đáng ngờ… Kể cả tướng quân có động cơ, thật sự có suy nghĩ muốn giết công chúa, hắn ta sẽ giết người đơn giản thô bạo như vậy sao?
Người hắn ta giết là một công chúa quốc gia, phải lên kế hoạch chu đáo chặt chẽ, chứ không nên giết người qua loa, dẫn hiềm nghi lên người mình, cũng không nên để lại Đao Lạc làm nhân chứng.
Chuyện này nhìn qua vô cùng đơn giản, nhưng nghĩ lại có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Đoạn Dịch nhịn không được hỏi Vương phi: “Mạo muội hỏi một chút, Đao Lạc nửa đêm vào phòng điều tra, lúc ấy Tiểu Ca mặc áo cưới thế nào?”
Trên bức tranh xuất giá và nhập táng mà đám Đoạn Dịch nhìn thấy, công chúa đều mặc áo cưới, nhìn qua rất giống chưa cùng tướng quân động phòng, chết ngay đêm đại hôn.
Nếu hai người đã cởi qu.ần áo động phòng, sau đó thê tử chết, trượng phu mặc áo cưới cho nàng xuống mồ. Chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy kỳ quái.
Trước đây đám Đoạn Dịch đều mặc định… Hai người chưa viên phòng. Chưa tính là kết làm vợ chồng, tướng quân cho công chúa mặc áo cưới nhập táng để kỷ niệm hạnh phúc tiếc nuối một đêm.
Nhưng logic này nói không thông, trừ phi tồn tại tiền đề… Tướng quân yêu công chúa.
Nhưng Đoạn Dịch đã biết, tướng quân căn bản không yêu công chúa.
Dưới tình huống này, áo cưới trên người công chúa trở nên kỳ quái.
Tướng quân không yêu công chúa, vậy thì không cần kỷ niệm đêm tân hôn, không cần cho công chúa mặc áo cưới nhập táng. Bình thường không có người nào làm như vậy, cũng không phù hợp phong tục tập quán.
Mà kể cả tướng quân trước sau chịu ảnh hưởng của ảo thuật, cho rằng công chúa chính là A Vân, hắn ta cũng không cần thiết làm như vậy. Bởi vì A Vân và hắn ta đã là phu thê nhiều năm, hắn ta không nên có chấp niệm cho nàng mặc áo cưới xuống mồ, không cần kỷ niệm thông qua phương thức đặc biệt này.
Đoạn Dịch mơ hồ cảm thấy sự tình dần trở nên phức tạp.
… Bí mật mà cốt truyện ẩn giấu không đơn giản. Những chi tiết nhỏ nhìn như tầm thường đều ẩn chứa ý tứ sâu xa.
Nghe Đoạn Dịch nói, Vương phi lại rất cao hứng.
Bà đứng bật dậy nhìn Đoạn Dịch, cặp mắt luôn tỏ vẻ bất đắc dĩ, thù hận, hoặc bi thương, cuối cùng cũng có chút ánh sáng.
Đi thẳng đến trước mặt Đoạn Dịch, Vương phi nói: “Ngươi cũng cảm thấy chuyện này có bất thường, đúng không, có phải hay không? Ta biết mà, mọi người không giống người Lâu Lan, không mù quáng tin tưởng tướng quân như dân chúng. Ngươi cũng phát hiện?”
Đoạn Dịch đành hùa theo bà: “Đúng. Tôi cảm thấy công chúa mặc áo cưới nhập táng là việc kỳ lạ. Cho nên tôi muốn hỏi chi tiết hơn, thời điểm Đao Lạc thấy công chúa chết…”
“Tiểu Ca mặc áo cưới! Đao Lạc nói, nửa đêm nó đi vào tân phòng, thấy Tiểu Ca vẫn mặc áo cưới nằm trên giường, cho nên nó mới cảm thấy kỳ quái, không hiểu vì sao hai người không động phòng.” Vương phi nói, “Ngươi biết sau đó đã xảy ra chuyện gì không? Tướng quân sai người giam Đao Lạc, không cho nó kể chuyện này.”
“Tướng quân bắt nhốt Đao Lạc, phong tỏa tin tức, cũng lập tức tìm chỗ chôn Tiểu Ca ngoài hoang mạc. Hắn muốn gạt ta và Vương, vội vàng an táng Tiểu Ca! Hắn…”
Cảm xúc lần nữa bị kích động, Vương phi run rẩy cơ thể: “Đến khi ta biết chuyện đã là ba ngày sau! Khi ta đuổi tới, tướng quân nói, tướng quân dám nói hắn đã an táng Tiểu Ca! Chết phải thấy thi thể, ta bắt hắn giao thi thể Tiểu Ca ra đây. Đầu tiên hắn biện giải cái gì thi thể xuống mồ an nhiên. Sau thấy giấu không nổi nữa, lúc này mới sửa miệng, nói là thi thể Tiểu Ca biến mất, bị một bức tranh cướp đi rồi!”
“Ban đầu ta cùng mọi người giống nhau, ta cũng tôn kính tướng quân, ta coi hắn là anh hùng! Ta chưa từng nghĩ hắn sẽ giết con gái ta! Nhưng các ngươi xem hắn làm cái gì?”
“Nhìn cách cư xử của hắn, ta tìm Đao Lạc hỏi chuyện, lúc đó ta mới biết hung thủ chính là tướng quân! Trên thi thể Tiểu Ca nhất định có chứng cứ hắn giết người. Đây là nguyên nhân hắn vội vàng an táng Tiểu Ca, hiện tại còn giấu thi thể con bé.”
“Thời điểm ta chất vấn hắn, hắn chột dạ không dám đối diện cùng ta!”
Vừa rơi nước mắt, Vương phi vừa nhìn một lượt các người chơi. “Mọi người nói đi, nếu hung thủ không phải tướng quân, thì là ai?”
Câu hỏi của Vương phi, nhất thời không ai trả lời.
Bởi vì mọi người cảm thấy chuyện này có rất nhiều chỗ khó giải thích.
Huống chi, tất cả đều là lời nói một phía của Vương phi.
Không lâu sau khi bà hỏi câu này, bên ngoài lều im lặng hồi lâu truyền đến động tĩnh.
Có một giọng nữ vang lên. “Vương phi, Vương bảo ta mau đưa ngài trở về. Vương nói thân thể ngài không tốt, chớ vất vả quá mức.”
Trong lều, ánh mắt Vương phi sáng lên, lập tức kêu cô gái vào.
Đoạn Dịch phát hiện người đi vào lều là một cô gái mặc giáp nhẹ.
Bên hông cô đeo một cây đao, nhìn qua thân thủ không tồi.
Được Vương phi giới thiệu, Đoạn Dịch mới biết cô chính là Đao Lạc. Cô đi theo Vương phi vào Lâu Lan ở, nhiều thế hệ gia tộc bọn họ chuyên bảo hộ gia tộc Vương phi.
Theo cách nói của Vương phi, giữa hai gia tộc có khế ước. Cho nên Đao Lạc tuyệt đối trung thành, không có khả năng nói dối.
“Đao Lạc, ngươi kể với họ lúc ấy đã xảy ra những gì. Ta sợ cảm xúc của mình không tốt, nói nhầm nói lỡ. Ngươi mau kể cho bọn họ đi!”
Nghe Vương phi nói xong, Đao Lạc mặt hướng một hàng người Đoạn Dịch, kể một lượt hành trình theo công chúa xuất giá, đến khi thấy công chúa qua đời. Lời của cô tỉ mỉ chi tiết hơn Vương phi, lời nói của hai người cũng không có chỗ nào xung đột nhau.
Nói xong đầu đuôi, Đao Lạc liền thúc giục Vương phi hồi cung.
Trước khi rời đi, Vương phi để lại một câu: “Các thương nhân, hãy giúp ta điều tra, ta sẽ không bạc đãi mọi người. Thân thể ta không tốt, đến lúc đó sẽ nhờ Đao Lạc tới tìm mọi người. Mọi người có yêu cầu gì, cứ nói với nó.”
Sau khi Vương phi và Đao Lạc rời đi, trong lều chỉ còn 10 người chơi cùng trang sức cổ đầy đất.
Hồng Hiền thò ngón trỏ gẩy một món, mặt ghét bỏ nói: “Răng động vật cũng có thể làm vòng cổ?”
Thư Dung Dung lúc này lười cùng hắn ta trình diễn tiết mục ân ái, cười trào phúng: “Rất hợp với anh.”
Thế là hai người miệng lưỡi dao găm xỉa nhau vài câu, những người chơi còn lại không tham dự, bởi vì bọn họ đang bận ngẫm nghĩ câu chuyện của Vương phi.
Ổ Quân Lan hỏi Đoạn Dịch: “Tôi cảm thấy Vương phi không giống nói dối. Nhưng anh cảm thấy… Tướng quân là hung thủ hả?”
“Nếu nói hắn là hung thủ, thứ nhất, hắn không có động cơ, thứ hai, hắn không đến mức dùng cách này giết công chúa, thứ ba, hắn tạm thời giam nhân chứng Đao Lạc, nhưng không thẳng tay giết nàng, ngược lại để cô ấy nói nhiều như vậy cho Vương phi? Những việc này nói không thông.”
Đoạn Dịch nhíu mày nói, “Nhưng nếu nói hắn không phải hung thủ, hắn lại có điều bất thường. Chuyện công chúa mặc áo cưới nhập táng, tôi cảm thấy Vương phi phân tích có lý. Tướng quân đang cố gắng che giấu gì đó. Hắn không chỉ cho công chúa mặc áo cưới nhập táng, còn gạt Vương và Vương phi vội vã mai táng công chúa, quá kỳ lạ.”
“Cô còn nhớ lúc chúng ta ở trong tranh không? Chúng ta cướp thi thể công chúa, tướng quân phái thị vệ đuổi theo chui vào tranh, cùng chúng ta đánh nhau nửa ngày, thương vong vô số, nhưng mục đích cuối cùng không phải đánh thắng chúng ta, hoặc nghiêm cứu thế giới trong tranh, thật ra mục đích chỉ có một: Đem thi thể công chúa trở về.”
Ổ Quân Lan không khỏi nói: “Ban đầu chúng ta cho rằng, tướng quân làm như vậy vì hắn yêu công chúa, cho nên hắn hận chúng ta cướp thi thể công chúa, nhất định phải đem công chúa về. Nhưng hiện tại xem ra… Trên thi thể công chúa có bí mật mà hắn không muốn người ngoài biết. Đây mới là nguyên nhân hắn nhất quyết phải mang thi thể về.”
“Đúng. Tôi cũng nghĩ vậy. Tướng quân chưa chắc là hung thủ. Nhưng trên thi thể công chúa nhất định có manh mối. Mà tướng quân cùng manh mối này chắc chắn có quan hệ mật thiết.” Đoạn Dịch nói, “Nói trở về…”
Nghĩ đến cái gì, biểu tình Đoạn Dịch trở nên nghiêm túc. “Vì sao tướng quân muốn giam chúng ta… Lý do cũng trồi lên mặt nước.”
“Hắn giam chúng ta, không thật sự cho rằng chúng ta là người dị quốc xài tà thuật, cướp thi thể công chúa. Nhưng hắn lại đổ tội cho chúng ta…” Ánh mắt Ổ Quân Lan trầm xuống, “Chẳng lẽ hắn muốn chúng ta chịu tội thay?”
“Rất có khả năng. Tuy rằng tất cả mọi người tin hắn, nhưng Vương phi vẫn luôn cắn chuyện này không bỏ. Vương phi là người bên gối Vương, tướng quân vẫn sẽ lo lắng. Cho nên hắn muốn tìm người chịu tội thay. Rất có thể hắn muốn chuyển dời hiềm nghi giết và trộm thi thể công chúa lên người chúng ta. Nếu suy xét từ góc độ này, tỷ lệ cao hắn là hung thủ thật. Chỉ tiếc…”
Đoạn Dịch sờ mũi, “Bức tranh vẫn còn, nhưng tôi không thể vào trong tranh. Tiếc thật, lúc ấy ở trong mộ, tôi xem như ở chung với công chúa lâu nhất, nếu tôi cởi qu.ần áo công chúa, kiểm tra cơ thể công chúa thì tốt rồi, sao lúc đó tôi không nghĩ đến việc cởi qu.ần áo…”
Mới nói tới chỗ này, rèm cửa bỗng bị vén lên.
Đoạn Dịch liền thấy một tiểu binh dáng cao mặt đẹp đi vào.
Đoạn Dịch vô thức thả lỏng lông mày níu chặt, khóe miệng cũng mỉm cười, rồi sau đó anh thấy tiểu binh nhìn về phía mình, ánh mắt mang theo một chút kinh ngạc, nghi vấn, kinh hoảng, lẫn một chút tổn thương.
Phản ứng lại, Đoạn Dịch nhanh chóng sửa lời: “Không phải, sao lúc đó tôi không nghĩ tới việc tìm một cô gái, nhờ cô ấy hỗ trợ cởi q.uần áo và kiểm tra cơ thể tân nương nhỉ. Khụ, cái kia…”
Mặt không đổi sắc nhìn về phía Bạch Tư Niên, Đoạn Dịch hỏi: “Vừa rồi Vương phi nhắc tới Đài Thiên Táng. Nếu tôi nhớ không lầm, đây là phong tục của dân tộc Tạng. Cậu nói hôm qua cậu gặp được một hòa thượng trong quân doanh, cậu cảm thấy hòa thượng có liên quan hay không?”
“Có liên quan.” Bạch Tư Niên cũng thấy tiểu binh nhấc rèm tiến vào.
Hơi ngẩn ra một chút, cậu ta nói tiếp: “Chính xác mà nói, đó không phải hòa thượng, mà là lạt ma.”
– —
*Lạt-ma là hiện thân của giáo pháp, theo Phật giáo Tây Tạng. Danh từ Lạt-ma được dùng gần giống như guru, Đạo sư của Ấn Độ, nhưng ở đây, Lạt-ma mang nhiều ý nghĩa khác. Trong Kim cương thừa, Lạt-ma không phải chỉ là người giảng dạy giáo pháp mà còn là người thực hành các nghi lễ.