Lăng Vân Phàm ngủ đến trưa hôm sau mới tỉnh giấc
Ánh nắng mặt trời tràn ngập căn phòng, mọi thứ vẫn yên tĩnh như thường lệ, đêm qua sau khi Lăng Vân Phàm ngủ say đã có người thu dọn mọi thứ, bao gồm cả tấm nệm bừa bộn và thân thể nhớp nháp của Lăng Vân Phàm, khiến buổi trưa hôm nay trông không khác gì thường ngày. Thứ có thể thoáng thấy cảnh cuồng nhiệt đêm qua chính là mùi hương pheromone trong không khí vẫn chưa tan hết.
Là một Alpha, Lăng Vân Phàm không bị ảnh hưởng bởi pheromone trong không khí nên lúc này tâm trạng cậu rất yên bình, cậu thầm nghĩ: May mắn thay hôm nay không có tiết, mình cũng không phải đến trường.
Lăng Vân Phàm quay lại và đối mặt với đôi mắt sáng và tươi cười của Kỷ Thương Hải.
Ngay lúc Lăng Vân Phàm vừa động đậy, Kỷ Thương Hải liền mở mắt ra, có thể thấy người nào đó đã tỉnh từ lâu, luôn ôm chặt lấy cậu đang ngủ say không chịu buông.
“Vân Phàm, cậu tỉnh rồi.” Kỷ Thương Hải tiến lên, dịu dàng hôn lên trán Lăng Vân Phàm, “Có chỗ nào không thoải mái không?”
“Eo và chân…” Lăng Vân Phàm mở miệng, giọng khàn khàn đến mức không thể nghe rõ lời.
Kỷ Thương Hải vội vàng đưa tay chạm vào eo Lăng Vân Phàm: “Tôi xoa bóp cho cậu.”
Lăng Vân Phàm chặn tay Kỷ Thương Hải: “Dừng lại, đừng tưởng tôi không biết ý đồ của câu, muốn tận dụng cơ hội này?”
“Tôi không có nghĩ như vậy, tôi chỉ muốn xoa bóp cho cậu, để cậu thoải mái hơn thôi.” Kỷ Thương Hải giả vờ ấm ức, vừa nói vừa chuyển chủ đề, cười nói: “Nhưng nếu thật sự có cơ hội, tôi cũng rất sẵn lòng.”
Khóe miệng Lăng Vân Phàm giật giật: “Cậu điên à, đêm qua cậu làm nhiều lần như vậy còn chưa đủ sao?”
Hôm qua Kỷ Thương Hải cuối cùng cũng nếm được vị ngọt, sao hắn có thể dễ dàng buông tha Lăng Vân Phàm như vậy, hắn làm cậu hết lần này đến lần khác, mỗi lần đều kéo dài rất lâu, đến mức Lăng Vân Phàm không chỉ đắm chìm trong kh/oái cảm mà Kỷ Thương Hải mang lại, mà còn lo lắng về việc cậu có thể “đổ sụp” bất kỳ lúc nào.
Lăng Vân Phàm nhớ lại chuyện tối qua, cổ họng nghẹn lại, lẩm bẩm: “Nếu tôi là Omega, chẳng phải sẽ bị cậu làm chết trên giường sao?”
Kỷ Thương Hải nghe vậy cười nhẹ, vùi đầu vào hõm cổ Lăng Vân Phàm: “Cảm ơn vì lời khen.”
Lăng Vân Phàm: “Tôi không khen cậu!!!”
Đúng lúc này, điện thoại di động của Lăng Vân Phàm reo lên, cậu đưa tay đến bàn cạnh giường cầm điện thoại lên kiểm tra tin nhắn.
Kỷ Thương Hải ôm chặt Lăng Vân Phàm, tùy ý hỏi: “Ai nhắn vậy?”
“Chủ nhà.” Lăng Vân Phàm trả lời, “Nói cho tôi biết hóa đơn điện nước tháng trước là bao nhiêu.”
Nói xong, Lăng Vân Phàm buông điện thoại xuống, nhìn Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải liếc mắt liền biết Lăng Vân Phàm có lời muốn nói, cười hỏi: “Sao vậy?”
Lăng Vân Phàm cân nhắc một chút trước khi nói: “Có một chuyện tôi luôn nghĩ đến. Bây giờ cuộc thi ở trường đã kết thúc, tôi có nhiều thời gian rảnh hơn, vì vậy tôi nghĩ mình có thể bắt đầu hành động.”
“Là cái gì?” Kỷ Thương Hải khó hiểu.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào sâu trong mắt Lăng Vân Phàm, cậu nói: “Tôi dự định rời khỏi nhà trọ, chuyển về nhà cũ.”
Kỷ Thương Hải sửng sốt.
Khi Kỷ Thương Hải còn ở nước ngoài, hắn nghe nói Lăng Vân Phàm dính líu đến việc cho vay nặng lãi và thậm chí còn bán nhà vì điều này, Kỷ Thương Hải giấu giếm trước mặt Kỷ Phi, đã vượt qua mọi khó khăn để mua lại căn nhà đó thông qua môi giới.
Bởi vì Kỷ Thương Hải biết, căn nhà đó là một nơi có ý nghĩa phi thường.
Nhưng hắn không biết, đó có phải là nơi mà hắn có thể bước vào, nơi đó có phải là vị trí của hắn hay không.
“Sau khi mua căn nhà đó, cậu có đi vào không?” Lăng Vân Phàm hỏi.
Kỷ Thương Hải lắc đầu: “Không có.”
Lăng Vân Phàm: “Những tấm che bụi đó là sao vậy?”
Kỷ Thương Hải: “Tôi nhờ người môi giới làm giúp.”
“Vậy à, nhưng khi còn nhỏ, cậu đã ở qua nhà tôi, nên chắc cậu cũng nhớ rõ, căn nhà đó không lớn lắm, chỉ có hai phòng, cậu có nhớ không?” Lăng Vân Phàm hỏi.
Kỷ Thương Hải gật đầu.
Lăng Vân Phàm tiếp tục nói: “Trong đó, một phòng trước đây là nơi cha mẹ tôi sống, tôi không muốn chuyển động phòng đó, không có ý định cho người khác ở.”
Kỷ Thương Hải: “…”
Lòng Kỷ Thương Hải chợt thắt lại.
Quả nhiên, ở trong lòng Lăng Vân Phàm, hắn không có tư cách sống ở nơi mà Lăng Vân Phàm gọi là “nhà” sao?
Vậy lời tỏ tình hôm qua chỉ là lời nói lung tung trong lúc xúc động của Lăng Vân Phàn thôi sao?
Nói đến đây, từ khi gặp lại, Lăng Vân Phàm chưa bao giờ nói rõ đã tha thứ cho hắn.
Còn chính hắn cũng chưa bồi thường xứng đáng cho Lăng Vân Phàm.
Lăng Vân Phàm không biết nội tâm Kỷ Thương Hải đã rối bời chỉ trong vài câu, Lăng Vân Phàm tiếp tục nói: “Cho nên chúng ta phải ở chung một phòng.”
Kỷ Thương Hải sửng sốt, sau đó thận trọng hỏi: “Cái gì? Ở một phòng?”
“Đúng vậy, phải thay giường.” Lăng Vân Phàm suy tính ngăn nắp, “Giường bây giờ của tôi cũng nhỏ, các đồ đạc khác thì không cần mua mới, dù cũ đi nữa nhưng vẫn dùng được.”
Lăng Vân Phàm nhìn Kỷ Thương Hải, dò hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không? Sau này sẽ ở đó thường xuyên mà, đó sẽ là nhà của chúng ta.”
Lăng Vân Phàm vừa dứt lời thì thấy con mắt đen láy của Kỷ Thương Hải long lanh nước, tựa như được trang trí bằng sao trên trời.
“Sao vậy?” Lăng Vân Phàm giật mình, “Tôi nói sai gì à?”
Kỷ Thương Hải lắc đầu, giọng run run: “Tôi chỉ là… chỉ thấy khó tin, cảm thấy…rất hạnh phúc.”
Hắn đưa tay ra, ôm Lăng Vân Phàm vào lòng, ôm thật chặt.
Kỷ Thương Hải nói: “Vân Phàm, cậu còn nhớ chuyện hồi trung học, tôi bị mưa làm ướt sũng được cậu đưa về nhà không?”
“Dĩ nhiên nhớ rồi, chuyện đó sao quên được.” Lăng Vân Phàm thoải mái nép vào trong lòng Kỷ Thương Hải.
Kỷ Thương Hải: “Chính ngày đó, tôi mới biết được, nơi được gọi là nhà thật sự là như thế nào.”
Lăng Vân Phàm giật mình.
Kỷ Thương Hải: “Nếu ngày xưa tôi biết được tương lai mình sẽ có một ngày được sống trong căn nhà ấm áp đó, đầy tiếng cười và có cậu, tôi chắc đã khóc lóc thảm thiết, thậm chí gục ngã ôm mặt khóc.”
Kỷ Thương Hải nghẹn ngào nức nở: “Vân Phàm, cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã tìm tới tôi, tiếp nhận tôi, mang tôi đi.”
Lăng Vân Phàm đưa tay ôm lấy khuôn mặt Kỷ Thương Hải, hôn đi giọt nước mắt trên khóe mắt hắn: “Hai ngày nữa chúng ta sẽ chuyển đến.”
–
Hai người chọn một buổi trưa nắng ấm để đi đón xe tải do Trịnh Hùng cho mượn, bắt đầu chuyển vật dụng.
Do nửa năm qua luôn lang bạt nên đồ đạc của hai người không nhiều, một chuyến đã xong.
Lăng Vân Phàm dỡ tấm che bụi trên bàn ghế ra, đặt hai bức ảnh đóng khung ở vị trí dễ thấy nhất trên tủ TV, một là ảnh cậu và cha mẹ cậu khi còn nhỏ, một là ảnh cậu và Kỷ Thương Hải.
Lăng Vân Phàm phủi bụi trên đó, lùi lại hai bước để nhìn, và gật đầu hài lòng.
Lúc này, vừa nhét tấm che bụi vào máy giặt, Kỷ Thương Hải đang nghiên cứu cách sử dụng máy giặt, khi hắn nhấn công tắc máy giặt, điện thoại trong túi reo lên.
Kỷ Thương Hải lấy điện thoại ra, nhìn thấy một tin nhắn.
【Bây giờ chúng ta gặp mặt được không? 】
Kỷ Thương Hải trầm mặc suy nghĩ một lát, sau đó trả lời hai chữ.
【Có thể. 】
Tin nhắn nhanh chóng trả lời.
【Tôi đang đợi cậu ở nơi này. 】
Kèm theo tin nhắn là địa chỉ của một quán cà phê.
Kỷ Thương Hải cất điện thoại, đứng dậy, đi tới phòng khách nói với Lăng Vân Phàm: “Vân Phàm, tôi đi ra ngoài.”
“Hả? Bây giờ sao?” Lăng Vân Phàm nghi hoặc.
“Ừ.” Kỷ Thương Hải tiến lên, một tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Lăng Vân Phàm, hôn cậu, “Một giờ nữa tôi sẽ quay lại. Cậu đợi tôi trở về cùng nhau dọn dẹp nhà cửa, đừng tự làm trước.”
Sau khi dặn dò xong, Kỷ Thương Hải rời khỏi nhà, đi đến quán cà phê được nhắc đến trong tin nhắn.