Vị trí của quán cà phê được đưa ra trong tin nhắn là một khu thương mại sầm uất, vì đông đúc và ồn ào nên ai cũng trông không nổi bật.
Kỷ Thương Hải bước vào quán cà phê, gọi một ly Americano đá rồi tìm một chỗ trong góc ngồi xuống.
Khoảng năm phút sau, một người phụ nữ đeo kính râm và đeo khẩu trang, mặc áo khoác màu vàng lông ngỗng và váy trắng, xách một chiếc túi đeo vai mở cửa quán cà phê.
Cô nhìn chung quanh, ánh mắt dán chặt vào Kỷ Thương Hải, cúi đầu đi nhanh đến ngồi đối diện hắn.
“Đã lâu không gặp.” Người phụ nữ tháo kính râm xuống, lộ ra một cặp mắt đẹp thanh tú.
Cô là tình nhân hiện tại của Kỷ Phi, Trang Quỳnh Hoa.
Thay vì nói là tình nhân, không bằng nói là con chim hoàng yến Kỷ Phi nuôi, khi muốn thì chọc vài cái, khi không thích thì đóng trong lồng và che đen lại, không quan tâm.
Kỷ Thương Hải gật đầu, xem như chào hỏi: “Có bị theo dõi không?”
Trang Quỳnh Hoa lắc đầu: “Không, cậu yên tâm, gần đây Kỷ Phi đều để ý đến thư ký cũ của cậu.”
Kỷ Thương Hải thở dài.
Hắn luôn cảm thấy Dung Trạm không có tính cảnh giác, quá ngu ngốc, không có khả năng phản kháng.
Nhưng điều này cũng không thể trách Dung Trạm được, dù sao cha mẹ Dung Trạm đều bị Kỷ Phi giám sát, khống chế, quả thực Dung Trạm không có chỗ nào để trốn thoát.
Kỷ Thương Hải: “Tôi còn chưa kịp cảm ơn cô đã cứu tôi khỏi bệnh viện tâm thần. Cảm ơn cô.”
“Tôi chỉ gửi thư mà thôi, không có gì.” Trang Quỳnh Hoa cúi đầu, liên tục xua tay, từ khi vào quán cà phê, cô cũng không nhìn thẳng vào Kỷ Thương Hải, đại đa số Omega đều có biểu hiện rụt rè khi đối mặt với Alpha, đây là bản năng ẩn giấu trong xương bọn họ.
Như câu cửa miệng người ta vẫn nói, khi thỏ nóng nảy, nó sẽ cắn người.
Trang Quỳnh Hoa lấy trong túi xách ra một chai thủy tinh màu nâu cỡ lòng bàn tay, có niêm phong chặt chẽ, đặt chai thủy tinh màu nâu lên bàn: “Loại thuốc mà cậu nói có thể khiến Alpha bước vào thời kỳ dịch cảm và khiến họ hưng phấn, là loại này phải không? Tôi sợ mình mua nhầm.”
Kỷ Thương Hải cầm lên xem xét, chỉ thấy trong chai thủy tinh có một chất lỏng không màu, trên nhãn ghi rất dễ bay hơi.
Kỷ Thương Hải gật đầu, đem bình thủy tinh trả lại cho Trang Quỳnh Hoa, bảo cô cất đi: “Chính là nó.”
Trang Khung Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Cô thận trọng hỏi: “Lúc trước cậu nói, hai ngày sau Kỷ Phi sẽ ra tay, cậu có chắc không?”
Kỷ Thương Hải gật đầu: “Dấu hiệu tạm thời tôi cho Dung Trạm hôm qua đã hết hẳn, bây giờ Dung Trạm đã vào giai đoạn phát tình nên pheromone không còn gây cảm giác khó chịu cho các Alpha khác nữa, đây chính là điều mà Kỷ Phi vẫn chờ đợi, ông ta không phải người có tính kiên nhẫn cao, huống chi chuyện này đã làm ông ta phải đợi quá lâu.”
Trang Quỳnh Hoa nhìn Kỷ Thương Hải nói quả quyết như vậy, không khỏi nghĩ về lần trước, sau khi Kỷ Thương Hải thăm dò cô ba lần bảy lượt, cuối cùng hắn chọn xác nhận sự oán hận của cô dành cho Kỷ Phi, sau đó hắn nói, có thể giúp cô thoát khỏi Kỷ Phi.
Hắn bình tĩnh trình bày kế hoạch của mình, chi tiết đến mức khiến Trang Quỳnh Hoa cảm thấy ngạc nhiên.
Cô không khỏi thắc mắc, Kỷ Thương Hải bắt đầu có kế hoạch như vậy từ khi nào?
Thậm chí, Trang Quỳnh Hoa nhận ra, trong kế hoạch của hắn, cô chỉ là một biến đổi mà thôi.
Vậy nếu cô không tồn tại, Kỷ Thương Hải chắc chắn cũng có kế hoạch khác, rất nhiều kế hoạch để đối mặt với Kỷ Phi, để thoát khỏi bóng tối.
Nhưng hiện tại, Kỷ Thương Hải đã dồn toàn bộ số tiền vào tay cô, cô hiện đang đứng đầu trong chuyện này, đồng thời cô cũng sẽ là người giáng một đòn vào đầu Kỷ Phi.
“Tôi hiểu được.” Trang Quỳnh Hoa gật đầu, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.” Không ngờ, Kỷ Thương Hải đột nhiên gọi Trang Quỳnh Hoa lại.
Kỷ Thương Hải cũng đứng lên: “Đừng để anh trai tôi và Dung Trạm bị thương.”
Trang Quỳnh Hoa liếc nhìn Kỷ Thương Hải, đây là lần đầu tiên cô nhìn thẳng vào hắn: “Cậu biết chuyện này càng lớn thì càng có lợi cho chúng ta, đúng không?”
“Tôi biết.” Kỷ Thương Hải do dự, “Nhưng…nhưng không cần làm đến mức họ bị thương, cô có thể kiểm soát tình hình.”
“Hình như cậu có chút thay đổi.” Trang Quỳnh Hoa nói: “Cậu trở nên nhu hòa, kém sắc bén hơn, tôi không thể cho cậu lời bảo đảm, tôi sẽ tùy theo tình huống mà hành động.”
Trang Quỳnh Hoa quay người muốn rời đi, Kỷ Thương Hải lại theo sau cô một bước.
“Chờ một chút.” Kỷ Thương Hải chưa từng nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, nhưng không biết vì sao, hắn lại cảm thấy mình nên nói như vậy, “Xem như tôi xin cô, đừng để Kỷ Phi làm tổn thương họ.”
Trang Quỳnh Hoa kinh ngạc: “Cầu xin?”
Kỷ Thương Hải: “… Đúng vậy.”
Trang Quỳnh Hoa cụp mắt xuống, lẩm bẩm: “Cảm giác được Alpha cầu xin, thì ra là như này sao?”
Nói xong, Trang Quỳnh Hoa nhanh chóng rời khỏi quán cà phê.
Mặc dù không nhận được lời hứa của Trang Quỳnh Hoa nhưng Kỷ Thương Hải cũng không có gì ngạc nhiên.
Bởi vì nếu Trang Quỳnh Hoa không có tính tình này, cô sẽ không thể trở thành con dao sắc bén nhất trong kế hoạch của Kỷ Thương Hải.
–
–
Lúc này Kỷ Thương Khung đang ngồi trong phòng làm việc của Kỷ Phi, trên tay cầm một tập tài liệu, ngạc nhiên hỏi Kỷ Phi: “Con đi công tác hai tháng quản lý chi nhánh ở nước ngoài cho cha sao?”
“Ừ.” Kỷ Phi mỉm cười, nhẹ gật đầu.
“Nhưng con không biết quản lý công ty.” Kỷ Thương Khung dang hai tay ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Kỷ Phi: “Không thành vấn đề, bản thân hoạt động của công ty con không có vấn đề gì, chỉ cần anh ở trụ sở phụ trách là được, mỗi ngày anh có thể vào công ty nhìn xem, không cần phải ký bất kỳ tài liệu nào.”
Kỷ Thương Khung: “Không phải phân công người từ trụ sở tới đó sẽ tốt hơn sao?”
Kỷ Phi: “Người khác không đủ danh chính ngôn thuận, nhưng anh là con trai của tôi, cho dù anh có từ không trung rơi xuống, người trong công ty con cũng sẽ không nói gì.”
“Cái này…” Kỷ Thương Khung gãi gãi tóc, “Nhưng studio của con vẫn cần đến con mà.”
Kỷ Phi: “Trò chơi do studio của anh sản xuất không phải vẫn đang trong giai đoạn phát triển sao? Nếu nói như vậy, điều khiển từ xa cũng được.”
Kỷ Thương Khung vẫn rất do dự: “Nhưng…”
Kỷ Phi nhướng mày, ngắt lời anh: “Coi như giúp đỡ cha anh, hai tháng thôi mà.”
Kỷ Phi đã nói như vậy, Kỷ Thương Khung không thể từ chối nữa, đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Kỷ Phi lộ ra vẻ mặt hài lòng: “Tôi đã nhờ thư ký mua vé cho anh rồi, sáng mai vào lúc mười giờ.”
“Hả?” Kỷ Thương Khung kinh ngạc, “Cha vội như vậy sao?”
Kỷ Phi: “Ừ.”
Kỷ Thương Khung: “Nhưng…”
Kỷ Phi giơ tay lên, không kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh đã hứa với tôi rồi, không cần nhiều lời nữa, đi chuẩn bị đi.”
Kỷ Thương Khung: “Dạ…”
Kỷ Thương Khủng tiếp nhận thông tin Kỷ Phi đưa cho mình, bước ra khỏi văn phòng, thở dài thườn thượt.
Từ khi cứu Kỷ Thương Hải ra khỏi viện tâm thần, Kỷ Thương Khung đã rơi vào trạng thái lúng túng không biết phải làm gì.
Anh rất muốn hỏi Kỷ Phi rõ lý do Kỷ Thương Hải bị giam ở viện tâm thần, vì sao hợp đồng kí tên Kỷ Phi.
Nhưng Dung Trạm lại bảo tuyệt đối không được nói chuyện này với Kỷ Phi, thậm chí còn dặn anh không được nhắc tới Kỷ Thương Hải Hải trước mặt ông ấy.
Trong lòng Kỷ Thương Khung đầy nghi hoặc, anh bắt đầu cảm thấy mọi thứ xung quanh đều xa lạ.
Người cha thân thiện dễ gần mà anh quen biết cũng trở nên xa lạ, gia đình yên bình cũng trở nên xa lạ.
Kỷ Thương Khung day dứt suy nghĩ về sự lạ lẫm bất thường này nhưng vẫn không tìm ra đáp án.
“Ài….10 giờ sáng mai bay, phải báo một tiếng với anh Vận…” Kỷ Thương Hải lẩm bẩm, rồi lấy điện thoại ra định gọi cho Đường Vận. Do hướng mắt xuống nên gần như tông phải người đi đường.
“A, xin lỗi, xin lỗi…” Kỷ Thương Khung dừng lại, bởi vì người đứng trước mặt anh chính là Dung Trạm.
Dung Trạm mặc một bộ vest sáng màu, tóc tai được chải tỉ mỉ, là bộ dáng mà Kỷ Thương Khung chưa từng thấy qua.
Dung Trạm nhìn Kỷ Thương Khung, vành tai ửng hồng, nhẹ giọng hỏi: “Anh Thương Khung, sao anh lại ở Tung Hoành?”
“A, cha anh gọi anh tới.” Kỷ Thương Khung lắp bắp trả lời.
Hai người chưa từng gặp mặt nhau kể từ lần cuối cùng anh bốc đồng tỏ tình Dung Trạm, khi bất ngờ gặp nhau, cả hai đều có chút bối rối.
Ánh mắt Kỷ Thương Khung rơi vào chồng tài liệu trong tay Dung Trạm: “Em… đưa tài liệu cho cha anh phải không?”
Dung Trạm gật đầu.
Kỷ Thương Khung: “Vậy thì nhanh vào đi.”
Dung Trạm rũ mắt xuống, thật ra y còn muốn nói thêm vài câu với Kỷ Thương Khung, nhưng lại nhẹ nhàng nói: “Được.”
Dung Trạm đưa tài liệu vào phòng làm việc của Kỷ Phi, cúi đầu bước nhanh đến bàn làm việc, đặt chồng tài liệu trên tay lên bàn: “Chủ tịch Kỷ, đây là kết quả hợp tác giữa tập đoàn Long Đằng và chúng ta……”
“Cầm đi, chiều mai năm giờ mang đến, hôm nay tôi không có thời gian xem.” Kỷ Phi không khoan nhượng và cắt ngang lời của Dung Trạm.
Yêu cầu này quá vô lý, khiến Dung Trạm sửng sốt: “Nhưng…”
Kỷ Phi lạnh lùng nói: “Không hiểu tôi nói gì à?”
Dung Trạm co rúm lại: “Tôi hiểu được.”
Y cầm đống tài liệu lên, rời khỏi văn phòng như thể đang chạy trốn.
Dung Trạm đứng ở cửa văn phòng, hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, lúc này có người đi tới trước mặt y, lo lắng hỏi: “Sao vậy em?”
Dung Trạm sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt lo lắng của Kỷ Thương Khung.
Kỷ Thương Khung: “Sao em còn cầm tài liệu? Cha anh đang ở bên trong mà.”
Dung Trạm do dự: “Chủ tịch Kỷ nói không có thời gian đọc, bảo ngày mai mang tới.”
Kỷ Thương Khung khó hiểu: “Sao phải mất công thế, trực tiếp để lên bàn làm việc cũng được.”
Dung Trạm đổi chủ đề: “Anh Thương Khung, sao anh còn ở đây? Có chuyện gì à?”
“Ừm… anh…” Kỷ Thương Khủng sờ gáy, ánh mắt đảo quanh, “Anh đang đợi em.”
Dung Trạm: “Đợi em?”
Kỷ Thương Khung: “Sắp đến giờ ăn tối rồi. Anh muốn hỏi em… ừm… em có rảnh không. Em có muốn ăn tối với anh không?”
Kỷ Thương Khung tưởng rằng Dung Trạm sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng Dung Trạm lập tức nói: “Em rảnh.”
Không ngờ lại có được câu trả lời mình muốn nghe, Kỷ Thương Khung nhảy cẫng lên vì sung sướng: “Thật sao? Muốn ăn gì? Lẩu? Đồ ăn nước ngoài? Món ăn gia đình?”
Dung Trạm: “Chỉ cần ở bên anh, em ăn gì cũng được.”
Kỷ Thương Khung ngây ra.
Sau đó Dung Trạm mới ý thức được mình vừa nói gì, mặt lập tức đỏ bừng: “Em… Em cất tài liệu, chúng ta… gặp nhau ở bãi đậu xe.” Nói xong, liền quay người bỏ chạy.
“Hm…” Kỷ Thương Khung nhìn bóng lưng chạy trốn của Dung Trạm, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: Dung Trạm, em ấy…
Em ấy chắc chắn cũng thích mình!