Ngày hôm sau, bầu trời trong xanh, nắng vàng rực rỡ.
Cố Minh Tiêu đã ra ngoài từ sớm để cùng Linh Ngọc Tu và Linh Hộc Trưởng Lão đi thăm quan những nơi khác trong Vô Vọng Kiếm Phái.
Giang Sở Dung bị bỏ lại trong hành cung của Cố Minh Tiêu.
Nhưng Giang Sở Dung không ngờ Cố Minh Tiêu sẽ mời cả Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh đến làm huấn luyện cho mình.
Đại sư huynh đúng là tai to mặt lớn, cũng thật là chu đáo!
Nếu để cậu ở một mình với Giang Triều Sinh, nói không chừng vị biểu ca này một câu không hợp liền tức giận trở mặt, nhưng có Bạch Thần Băng ở đây, xác suất xảy ra loại chuyện này sẽ giảm đi rất nhiều.
Đại sư huynh quá thấu hiểu lòng người! Hiểu được thế tục nhưng không trần tục, tu vi thiên phú lại cao, còn là một người đàn ông ấm áp, quả thật là một nam nhân tốt!
Giang Sở Dung tán thưởng từ tận đáy lòng.
Ngay sau đó, Giang Triều Sinh yêu cầu Giang Sở Dung diễn luyện cho anh ta xem Thương Giao Cửu Thức mà cậu đã học được.
Chính sự Giang Sở Dung không dám cẩu thả, lập tức múa tới múa lui ba thức đầu của Thương Giao Cửu Thức trước mặt Giang Triều Sinh một lần— Không phải cậu không muốn thể hiện cái khác, nhưng thật sự về phương diện kiếm pháp thì cậu chỉ biết sử dụng Thương Giao Cửu Thức và Vô Vọng Kiếm Quyết.
Vô Vọng Kiếm Quyết là đòn sát thủ của cậu để đấu với Linh Ngọc Tu, nếu không có sự cho phép của Cố Minh Tiêu, tạm thời cậu không thể cho Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng xem.
Giang Triều Sinh vốn chỉ đứng nhìn từ xa, nhưng nhìn đến cuối cùng, anh ta lại nhịn không được, đi tới cau mày nói: “Ngươi chỉ biết ba thức đầu của Thương Giao Cửu Thức thôi sao?”
Giang Sở Dung giật mình, dừng lại động tác, lập tức lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng: “Đúng vậy.”
Giang Triều Sinh:…
Bạch Thần Băng:?
“Sở Dung, thiên tài như ngươi sao có thể chỉ học ba thức đầu?” Bạch Thần Băng không khỏi hỏi.
Trước đó y đã nghe Giang Triều Sinh nói Giang Sở Dung đã về Giang gia một chuyến, tu vi thăng liên tiếp lên ba cấp, y cứ nghĩ Giang Sở Dung đã nhận được cơ duyên ghê gớm gì đó ở Giang gia.
Y cũng có chút lo ngại không biết sau này Giang Sở Dung có cạnh tranh vị trí gia chủ với Giang Triều Sinh hay không nữa.
Mà bây giờ nhìn thấy Giang Sở Dung chỉ biết ba thức đầu của Thương Giao Cửu Thức, y không khỏi ngạc nhiên.
Chỉ có những đứa trẻ bị ruồng bỏ mới bị đối xử như vậy.
Giang Sở Dung nói dối: “Ta trở về chỉ để thư giãn, cũng không quan tâm đến chuyện đó.”
Đừng nói đến Bạch Thần Băng, ngay cả Giang Triều Sinh cũng nhìn ra được Giang Sở Dung đang nói dối.
Trầm mặc chốc lát, Giang Triều Sinh mới nói: “Ta dạy ngươi bảy thức đầu trước.”
Giang Sở Dung vội vàng cười nói: “Được.”
Giang Triều Sinh liền bắt tay vào chỉ dạy Giang Sở Dung.
Khi giảng dạy, Giang Triều Sinh phát hiện hiểu biết của Giang Sở Dung đối với các công pháp của Giang gia rất hạn hẹp, nhưng may là Giang Sở Dung có thiên phú cao, đã bù đắp một mức độ nhất định cho sự thiếu hụt công pháp.
Một người dạy một người học, Giang Triều Sinh mất khoảng nửa ngày đã gần như dạy xong bảy thức đầu của Thương Giao Cửu Thức.
Cho dù xoi mói như anh ta, thì cũng không khỏi âm thầm kinh ngạc trước thiên phú của Giang Sở Dung —— Hình như còn học nhanh hơn anh ta hồi đó.
Nhưng nghĩ đến mục đích chính của chuyến đi lần này, cùng với sự quấy phá của lòng hiếu thắng, đôi mắt Giang Triều Sinh khẽ động, anh ta chợt nói với Giang Sở Dung: “Đến đây, ta cũng sẽ chỉ sử dụng bảy thức đầu tiên để thử kiếm với ngươi. Thực chiến mới có thể nâng cao trình độ.”
Giang Sở Dung không nghi ngờ gì, cậu cũng nóng lòng muốn thử, bèn cười nói: “Được.”
Bạch Thần Băng ở một bên cau mày: “Triều Sinh, đừng ra tay quá nặng.”
Giang Triều Sinh không để ý: “Ta có chừng mực, so tài đồng cảnh giới là được chứ gì.”
Bạch Thần Băng không nói nữa.
Giang Triều Sinh nói với Giang Sở Dung: “Triệu hồi pháp kiếm của ngươi ra đi.”
Giang Sở Dung nhắm mắt lại, lòng bàn tay vận chuyển linh lực, nháy mắt, thanh pháp kiếm thon dài mà hôm qua Bạch Thần Băng đã làm cho cậu đã xuất hiện trong lòng bàn tay cậu, tỏa ra ánh bạc lấp lánh.
Giang Triều Sinh mặt vô biểu tình, cũng triệu hồi ra pháp kiếm của mình.
Khoảnh khắc pháp kiếm của Giang Triều Sinh xuất hiện, Giang Sở Dung bất giác mở to hai mắt!
Này, này là pháp kiếm hả?
Không ai nói cho cậu biết, pháp kiếm Giang Triều Sinh sử dụng là loại siêu nặng này!
Lưỡi kiếm sắp to hơn cả đầu cậu rồi! Thân kiếm làm bằng vật liệu đen kịt, tản ra hơi lạnh thấu xương, thoạt nhìn rất dày, cảm giác như thanh kiếm này ít nhất cũng phải nặng mấy trăm cân!
Cậu đột nhiên hiểu tại sao Bạch Thần Băng lại bắt Giang Triều Sinh tự mình chuẩn bị vật liệu chế tạo pháp kiếm, một thanh kiếm nặng như vậy, Bạch Thần Băng hao công tốn sức đúc ra đã đủ nghẹn họng rồi, nếu còn phải tự đi đào vật liệu, vậy thì thiệt thòi biết bao!
Lúc này, Giang Triều Sinh giơ trọng kiếm lên cắm xuống đất, rắc một tiếng giòn tan, mặt đất bắn khói bụi tung tóe, lập tức nứt ra một khe hở——
Lông mày của Giang Sở Dung giật mạnh mấy cái, gần như có thể tưởng tượng ra cảnh mình bị kiếm phong này quét qua sẽ đau đớn đến mức nào.
Nếu bị lưỡi kiếm này đâm trúng, người có tu vi thấp sẽ trực tiếp đi đầu thai luôn.
Lúc này, Giang Sở Dung mới hiểu tại sao Cố Minh Tiêu lại chọn Giang Triều Sinh huấn luyện cho mình.
Chính là để cậu cải thiện khả năng chiến đấu của mình!
Giang Sở Dung:…
Giang Triều Sinh: “Sẵn sàng chưa? Sẵn sàng rồi thì ra tay đi, ta nhường ngươi ra chiêu trước.”
Giang Sở Dung nhanh chóng định thần lại, do dự một lúc, cậu cũng không lùi bước, hít một hơi thật sâu, cậu nói: “Được, vậy ta tới đây.”
Giang Triều Sinh: “Ừ.”
Giang Sở Dung nhón chân, thân hình nhẹ bay lên như một chú chim, trường kiếm trong tay tỏa sáng rực rỡ, vẽ ra vài đường kiếm hư ảo, sau đó đâm thẳng về phía Giang Triều Sinh!
Giang Triều Sinh cười khẩy: “Trò trẻ con.”
Sau đó anh ta cũng không di chuyển, đá một cước, trọng kiếm bay lên trời, chém thẳng vào mặt Giang Sở Dung!
Uy áp nặng nề đánh thẳng vào mặt, còn mang hàn ý lẫm liệt của trọng kiếm, Giang Sở Dung giật mình, cậu lập tức ngửa mình ra sau, uốn người thành hình cầu vồng, sau đó quay đầu lại xoay người vọt lên!
Né được đòn tấn công nguy hiểm trong gang tấc, sau lưng Giang Sở Dung đã lạnh toát.
Nhưng cậu không ngờ tốc độ tấn công của Giang Triều Sinh lại nhanh đến vậy, cậu mới vừa né tránh, thì đòn tấn công thứ hai của trọng kiếm đã lũ lượt kéo đến.
Giang Sở Dung thậm chí còn không có thời gian th.ở dốc, chỉ có thể hốt hoảng né tránh lần nữa.
Ánh mắt Giang Triều Sinh khẽ động: “Tốc độ được đó.”
Vừa nói, anh ta vừa nhảy lên, vung lên trọng kiếm!
Khi Giang Sở Dung nhìn thấy cảnh này, cậu thầm chửi má nó trong lòng —— Không hổ là thiên tài đệ nhất của Giang gia, theo con đường tu thể vẫn có thể cân bằng cả tốc độ lẫn phản ứng, Giang Triều Sinh đúng là một tên b.iến thái mà!
Nhưng lúc này cậu cũng chỉ có thể tránh né thôi.
Giang Triều Sinh sắc mặt trầm như nước, vừa vung kiếm tấn công vừa nói: “Ngươi chiến đấu như vậy, Linh Ngọc Tu chỉ dùng ba chiêu là có thể giết được ngươi, ta không hiểu tại sao đại sư huynh lại có lòng tin để ngươi đấu với Linh Ngọc Tu nữa?”
Khi Giang Triều Sinh vừa nghe nói Linh Ngọc Tu đồng ý tham gia tỷ thí của môn phái, anh ta liền xin Cố Minh Tiêu để anh ta là người đầu tiên đối đầu với Linh Ngọc Tu.
Mặc dù anh ta sẽ không tự tay giết Linh Ngọc Tu, nhưng anh ta muốn mượn cơ hội này đánh Linh Ngọc Tu tàn phế.
Cũng coi như báo được thù.
Nhưng có nói thế nào thì Cố Minh Tiêu cũng không đồng ý, còn bảo anh ta đi huấn luyện Giang Sở Dung.
Giang Triều Sinh quả thực:???
Nhưng trước giờ anh ta rất tin tưởng Cố Minh Tiêu, vì vậy anh ta đành vuốt mặt đến đây, nhưng khi nhìn thấy trình độ của Giang Sở Dung, anh ta quả thật nói không nên lời.
Chính là khi các chiêu kiếm của anh ta trở nên dồn dập và dữ dội hơn, các chiêu thức nối tiếp nhau liên tục, thì gần như áp đảo Giang Sở Dung hoàn toàn!
Đấu đến cuối cùng, khóe môi của Giang Sở Dung rỉ ra một ít máu, làn da cũng bị kiếm khí tổn thương, xuất hiện không ít vết bầm tím.
Thấy tình hình không ổn, Bạch Thần Băng lập tức hô lên: “Triều Sinh, dừng được rồi! Cậu ấy mới học được Thương Giao Cửu Thức thôi!”
Động tác tay của Giang Triều Sinh hơi khựng lại, mặc dù tỏ vẻ không hài lòng nhưng anh ta vẫn lùi lại một chút.
Giang Sở Dung đã có thể th.ở dốc, lập tức xoay người nhảy vài cái, nhảy ra khỏi vòng chiến.
Giang Triều Sinh thu hồi uy thế, lạnh nhạt nhìn Giang Sở Dung.
Lúc này, Giang Sở Dung đưa tay lên lau vết máu trên môi, đột nhiên mỉm cười với Giang Triều Sinh.
Giang Triều Sinh:?
Giang Sở Dung: “Đa tạ biểu ca thủ hạ lưu tình, nhưng vừa rồi, ta đã phát hiện ra một chút sơ hở trong công pháp của ngươi.”
Sắc mặt Giang Triều Sinh hơi thay đổi: “Sơ hở gì?”
Giang Sở Dung bình tĩnh nói: “Nếu chỉ dùng bảy thức đầu của Thương Giao Cửu Thức thì ta không thể đánh lại biểu ca, nhưng ta đã may mắn có được một vài cơ duyên, những cơ duyên này vừa hay có thể nhìn ra được sơ hở của rất nhiều công pháp. Biểu ca có muốn ta thử sử dụng công pháp khác không?”
Giang Triều Sinh chậm rãi nắm chặt trọng kiếm trong tay, mặt không đổi sắc: “Tới.”
Giang Sở Dung mỉm cười.
Một khi không hạn chế công pháp, lợi thế áp đảo của Giang Triều Sinh đối với Giang Sở Dung sẽ không còn nữa.
Lần này, vừa mới bắt đầu, Giang Sở Dung đã trực tiếp dùng Thần Nhãn của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả!
Đôi mắt Thần xanh biếc mở ra, những hoa văn và ký tự tiếng Phạn kim sắc xoay chuyển bên trong, giống như một hành tinh nhỏ.
Khi Giang Triều Sinh bị Thần Nhãn nhìn trúng, anh ta đã mất đi lý trí trong giây lát.
Đợi đến khi anh ta cảnh giác hồi thần lại, kiếm phong của Giang Sở Dung đã quét tới trước mặt, anh ta kinh hãi, quyết đoán giơ kiếm chống đỡ!
“Keng” một tiếng sắc bén, kiếm của Giang Sở Dung đã bị anh ta chặn lại, nhưng Giang Sở Dung lại cười: “Biểu ca phản ứng nhanh thật, đạo tâm cũng rất ổn định.”
Ban đầu khi cậu sử dụng Thần Nhãn nhìn Khổng Phạn Thánh cảnh giới Khuy Thiên, hình như Khổng Phạn Thánh cũng mất đi lý trí lâu như vậy, nhưng Giang Triều Sinh cảnh giới Pháp Tướng cũng chỉ mất nhiêu đó thời gian, điều này chứng tỏ căn cơ của Giang Triều Sinh mạnh hơn Khổng Phạn Thánh.
Sắc mặt Giang Triều Sinh trầm xuống, anh ta không nói một lời, lại tiếp tục vung kiếm!
Giang Sở Dung âm thầm sử dụng công pháp Yểm Ma, lúc này ma khí màu lam đậm được cậu dung nhập vào linh khí, nhất thời không ai nhận ra khí tức của nó là gì.
Hoa sen xanh trong lòng bàn tay cậu xoay tròn rồi nở rộ, nhanh chóng phân tán thành vô số cánh hoa, tấn công xung quanh Giang Triều Sinh!
Thấy chiêu thức kỳ lạ này, Giang Triều Sinh cảm thấy kinh hãi, anh ta lập tức nhảy lên, thân hình lóe một cái, bước ra giao long bước, tránh được công kích của những cánh sen này.
Giang Sở Dung không vội vã, ngón tay của cậu múa lượn, kết ấn Khổng Tước Minh Vương trước ngực, những ấn ký tiếng Phạn màu vàng kim xuất hiện trong không khí, được cậu đánh từng cái một về phía Giang Triều Sinh——
Sau đó, những ấn ký tiếng Phạn cùng cánh sen màu lam đan xen vào nhau bay múa, tạo thành quầng sáng liên kết chặt chẽ trên không trung.
Đến lúc này, Giang Triều Sinh mới chợt nhận ra mình đã bị những ấn ký tiếng Phạn và cánh hoa sen này bao vây.
Giang Sở Dung lúc này mới nói: “Biểu ca, sơ hở của ngươi là ba tấc tính từ vai trái đến gần ngực.”
Giang Triều Sinh sững sờ.
Ngay lúc Giang Triều Sinh đang kinh hãi, mắt Thần của Giang Sở Dung nở rộ, cậu lại kết thủ ấn.
Chỉ trong nháy mắt, những cánh hoa sen và ấn ký tiếng Phạn xung quanh Giang Triều Sinh tựa như sống dậy! Đồng loại tấn công vào lồng ngực anh ta!
Giang Sở Dung cũng đã nói toạc ra sơ hở trên người Giang Triều Sinh, Giang Triều Sinh vốn đang phòng thủ, nhưng đúng lúc này, động tác của anh ta lại đột nhiên chậm một bước.
Anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn những cánh hoa sen và ấn ký tiếng Phạn công kích sơ hở lớn nhất trên ngực mình!
Bạch Thần Băng biến sắc: “Giang sư đệ dừng tay!”
Giang Sở Dung mỉm cười: “Bạch sư huynh đừng lo, ta có thể thu chúng lại ngay lập tức—”
Cậu chỉ muốn hù dọa Giang Triều Sinh một chút mà thôi, ai biểu vừa rồi Giang Triều Sinh lại cố ý đánh cậu mạnh như vậy chứ?
Nhưng Giang Sở Dung đâu có ngờ, trước khi cậu nói hết chữ “tức”, một hư ảnh rồng xanh cực kỳ sáng chói đột nhiên phóng ra từ sau lưng Giang Triều Sinh, rầm rầm đập nát ấn ký tiếng Phạn và những cánh hoa sen trước mặt Giang Triều Sinh! Còn lấy uy thế hủy diệt rít gào xông tới trước mặt Giang Sở Dung!
Giang Sở Dung kinh hoàng, muốn phóng người lên né tránh, nhưng đã bị uy áp của nó chấn cho tâm thần điên đảo!
Lúc này, tia ma khí ẩn trong cổ áo của cậu đã muốn bạo phát, nhưng đã bị cậu dưới tình thế cấp bách đè lại!
Giây tiếp theo, một luồng linh quang thanh khiết màu xanh đậm lóe lên từ giữa lông mày của Giang Sở Dung, cùng lúc đó, một hư ảnh cầm kiếm màu vàng phóng ra từ sau gáy Giang Sở Dung, đối đầu với hư ảnh Thanh Long kia!
Ánh sáng của ba đạo uy áp phóng thẳng lên trời!
Rung chuyển toàn bộ Vô Vọng Kiếm Phái.
Mọi người kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía hành cung Kiếm Tháp.
Nhưng phần lớn, họ chỉ nhìn thấy một chút ánh hào quang mờ nhạt.
Lúc này, Cố Minh Tiêu đang cùng Linh Ngọc Tu đi dạo trên đỉnh Đệ Tử Phong của Kiếm Phái, như cảm nhận được gì đó, hắn dừng bước chân, sắc mặt đột nhiên thay đổi, biểu cảm cực kỳ khó coi.
Linh Ngọc Tu ở bên cạnh nhìn thấy, hắn ta ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Tháp ở khoảng cách xa, chợt mỉm cười nói: “Kiếm Phái đúng là ngọa hổ tàng long.”
Cố Minh Tiêu:…
Nửa canh giờ sau.
Hai tên ngọa hổ tàng long Giang Triều Sinh và Giang Sở Dung bị phạt quỳ trước phòng tu luyện, tiên hạc hóa thành tiểu đạo đồng đi vòng quanh hai người mắng: “Hai người biết sai chưa?”
Giang Sở Dung rụt đầu: “Đã biết…”
Giang Triều Sinh không tình nguyện: “Đã biết.”
Đạo đồng lại quát: “Sai chỗ nào?”
Giang Sở Dung nhỏ giọng: “Không nên… phô trương thanh thế.”
Giang Triều Sinh: “Không nên khinh địch.”
Đạo đồng rút ra một chiếc roi tre quất người, vừa quất vừa hỏi: “Còn dám không?”
Giang Sở Dung vẻ mặt oan ức: “Sau này không dám nữa.”
Giang Triều Sinh cuối cùng cũng lộ ra một tia lúng túng: “Không dám nữa.”
Bạch Thần Băng ở một bên quan sát, cảm thấy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nhưng khi liếc mắt nhìn Cố Minh Tiêu mặt mày lạnh băng đang ngồi thẳng tắp trước bàn dài, y lập tức thu lại ý cười, lặng lẽ ho khan một tiếng.
Cố Minh Tiêu cũng không ngẩng đầu: “Nếu đệ đau lòng, cũng có thể quỳ chung với bọn họ.”
Bạch Thần Băng giật mình, vội vàng nói: “Không đau lòng, không đau lòng.”
————-
Tác giả
– Giang Sở Dung: Hu hu hu, đều tại ngươi!
– Giang Triều Sinh: Rõ ràng là tại ngươi!
– Cố Minh Tiêu: Ta sai rồi, ta không nên để hai đứa học sinh tiểu học này ở chung với nhau, ta có tội.