Sau khi dạy cho ngọa hổ và tàng long một bài học, Cố Minh Tiêu sai tiểu đạo đồng đi, sau đó mới nhàn nhạt nói: “Đứng dậy đi.”
Giang Sở Dung và Giang Triều Sinh im lặng đứng dậy, tiến lên phía trước.
Đầu tiên, Cố Minh Tiêu nhìn Giang Triều Sinh nói: “Lần này có phục không?”
Giang Triều Sinh trầm mặc chốc lát, chắp tay nói: “Phục rồi.”
Cố Minh Tiêu yên lặng nhìn anh ta một lát, nói: “Tuy tu vi của Giang sư đệ yếu hơn đệ, nhưng năng lực quan sát và sự nhạy bén tốt hơn đệ, đệ ấy có thể nhìn ra nhược điểm của đệ, có lẽ Linh Ngọc Tu cũng nhìn ra được. Đây cũng là lý do tại sao ta lại chọn đệ ấy đấu với Linh Ngọc Tu trước.”
“Cho dù đệ ấy thua trước, nhưng đệ ấy cũng có thể nhìn ra một vài sơ hở của hắn ta, về sau các đệ cũng càng dễ giành phần thắng hơn, có hiểu chưa?”
Giang Triều Sinh nghe vậy lập tức hiểu ra, anh ta nhất thời xấu hổ cụp mắt xuống, thấp giọng nói: “Đại sư huynh nhìn xa trông rộng, là tại ta nhỏ nhen.”
Giang Sở Dung ở một bên như bừng tỉnh đại ngộ: “Đại sư huynh thật lợi hại!”
Cố Minh Tiêu trầm mặc một giây: “Bớt nịnh đi.”
Giang Triều Sinh:…
Giang Sở Dung câm như hến.
Cố Minh Tiêu dừng lại một lát, sau đó nghiêm nghị nhìn Giang Sở Dung, lạnh giọng nói: “Đệ cũng vậy, không được phô trương thực lực của mình nữa. Đệ muốn thể hiện với Triều Sinh thì cứ thể hiện, khoe ra thần thông hộ thân của mình làm gì?”
“Nếu không phải đệ cũng có thần thông hộ thân, thì thần thông hộ mệnh của Triều Sinh đã trực tiếp giết chết đệ rồi, đệ làm gì còn có mạng đứng ở đây nữa?”
Giang Sở Dung nhỏ giọng đáp: “Đại sư huynh nói phải, ta sai rồi.”
Cố Minh Tiêu: “Ừ.”
Nhưng Giang Sở Dung lại đột nhiên nhớ đến một chuyện, không khỏi nghi hoặc giương mắt lên: “Đại sư huynh, không phải vừa rồi huynh đang đi với Linh Ngọc Tu sao? Huynh nhìn thấy đệ và biểu ca so chiêu với nhau sao?”
Sao lại có thể hiểu rõ tình huống như vậy nhỉ?
Sau một hồi im lặng, Bạch Thần Băng và Giang Triều Sinh cũng ý thức được chuyện này, không khỏi nhìn về phía Cố Minh Tiêu.
Ba cặp mắt đồng loạt nhìn qua, Cố Minh Tiêu:…
Một lát sau, hắn mới bình tĩnh nói: “Ta có lưu lại một tia linh thức ở đây, giám sát các đệ.”
Giang Sở Dung:!
Không hổ là đại sư huynh! Làm việc quá chu đáo cẩn thận!
Cố Minh Tiêu lại tựa như không nói nên lời trong chốc lát, sau đó mới nói: “Các đệ quay về mỗi người chép mười lần Thanh Tĩnh Kinh, về sau phải bình tĩnh trao đổi với nhau, không được cậy mạnh đánh nhau như thế nữa, có biết chưa?”
Giang Sở Dung nhanh chóng thưa vâng.
Kể từ khi xảy ra sai lầm lớn như vậy, thái độ giao lưu giữa Giang Sở Dung và Giang Triều Sinh đứng đắn lên không ít.
Ba ngày tiếp theo, Giang Sở Dung nghiêm túc giúp Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng phân tích những khiếm khuyết trong công pháp thể năng của bọn họ, còn cậu cũng thành thành thật thật chịu thương chịu khó rèn luyện thân thể.
Buổi tối, khi Cố Minh Tiêu tiếp đãi Linh Ngọc Tu xong quay trở về, liền cùng họ sắp xếp lại một cách có hệ thống những gì họ đã thu hoạch được trong ngày.
Bằng cách này, cả ba người đều tiến cảnh thần tốc.
Nếu không phải vì áp chế tu vi để vào Cấm địa Thần Ma, thì Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng đã đột phá cảnh giới Khuy Thiên trong hai ngày này rồi.
Mối quan hệ giữa bốn người cũng trở nên thân thiết hơn.
Đêm trước cuộc tỷ thí môn phái.
Giang Sở Dung đã cố ý hái rất nhiều linh quả và linh dược do Trúc tinh và Cà rốt tinh trồng trong động phủ thu nhỏ, dùng chúng để bồi bổ sức khỏe cho mọi người.
Ba người còn lại cũng ăn ý lấy ra đồ tốt.
Bạch Thần Băng đã đưa cho Giang Sở Dung và Giang Triều Sinh mỗi người một bộ bảo y phòng ngự do chính tay y luyện thành, bảo y kim quang lấp lánh, đẹp vô cùng.
Giang Sở Dung mặc nó lên người, liền phát hiện bộ bảo y này có thể tùy ý biến to hoặc nhỏ, cậu cảm thấy thần kỳ hết sức, cũng cực kỳ thích nó.
Còn Giang Triều Sinh đưa cho Bạch Thần Băng và Giang Sở Dung mỗi người một lọ nhỏ máu của Thương Giao — Thương Giao là yêu thú mà Giang gia vẫn luôn nuôi dưỡng, nó có tuổi thọ hàng ngàn năm, mặc dù máu của nó không lợi hại bằng máu của thần thú Thanh Long, nhưng đối với người bình thường cũng rất bổ dưỡng.
Bạch Thần Băng và Giang Sở Dung vui vẻ nhận lấy.
Còn Cố Minh Tiêu lại tặng cho mỗi người một phép thần thông hộ mệnh của mình.
Sau khi trao đổi quà tặng, trước mặt ba người còn lại một đống đồ, Cố Minh Tiêu liếc nhìn linh quả cùng linh dược trước mặt, ánh mắt hắn khẽ động, sau đó nhìn về phía Giang Triều Sinh và Bạch Thần Băng nói: “Hai người các đệ, trước giờ chỉ nhận mà không cho ta thứ gì.”
Giang Triều Sinh, Bạch Thần Băng:…
Giang Sở Dung lập tức cứu viện nói: “Đại sư huynh đừng nói như vậy, hẳn là hai vị sư huynh thấy huynh không thiếu thứ gì, nên mới không tặng gì. Linh quả và linh dược của ta không đáng giá.”
Cố Minh Tiêu: “Nhưng đệ vẫn cho.”
Giang Sở Dung mặt không đổi sắc: “Đệ mặt dày, thả con tép bắt con tôm, dù sao thì người được lợi nhất vẫn là đệ.”
Chỉ một câu nói đã khiến cả ba người còn lại cùng bật cười.
Bạch Thần Băng cười xong, lại nghiêm mặt nói: “Giang sư đệ, linh quả của đệ rất tốt, ta vừa ăn một miếng, liền cảm thấy linh lực ở trong đó rất đặc biệt, giống như có thể bồi bổ kinh mạch. Linh quả bình thường không có hiệu quả như vậy, cũng có thể coi là bảo vật.”
Giang Triều Sinh ở một bên cũng nói: “Không sai, hình như linh quả này còn có tác dụng tăng cường năng lượng của huyết mạch, mặc dù không mạnh lắm, nhưng cũng rất đặc biệt.”
Giang Sở Dung rất ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó cậu liền nhận ra chuyện này ắt hẳn có liên quan đến máu Tổ Thần của Trúc tinh và Cà rốt tinh.
Nhưng tất nhiên cậu không thể nói ra điều này, chỉ đành cười nói: “Những thứ này đều là ta tùy tiện mua được ở Bách Thảo Thành, thật sự không đáng bao nhiêu tiền.”
Bạch Thần Băng kinh ngạc: “Thật sao?”
Giang Sở Dung gật đầu.
Thấy vẻ mặt bình thản của Giang Sở Dung, Bạch Thần Băng cũng không hỏi thêm nữa.
Sau đó, bốn người lại trao đổi với nhau một hồi, khi mặt trăng ở cao trên bầu trời, Cố Minh Tiêu lên tiếng, bốn người lần lượt trở về.
Giang Sở Dung đang định về phòng, nhưng bên tai đột nhiên truyền đến truyền âm của Giang Triều Sinh: “Đi theo ta.”
Giang Sở Dung:?
Nhưng Giang Sở Dung cũng không nghi ngờ gì, ánh mắt cậu khẽ động, lặng lẽ đi theo Giang Triều Sinh.
Nhưng Giang Sở Dung không ngờ Giang Triều Sinh lại dẫn cậu đến một sân nhỏ vắng vẻ, mở miệng đã nói với cậu: “Ta sẽ dạy đệ hai thức cuối cùng của Thương Giao Cửu Thức.”
Giang Sở Dung giật mình, nháy mắt liền tỉnh táo!
Phải biết rằng tứ đại gia tộc đều dựa vào thiên phú và võ lực để tuyển chọn gia chủ, người được công nhận có thiên phú cao nhất sẽ được gia chủ truyền thụ toàn bộ công pháp, nếu sau khi truyền thụ, gia chủ phát hiện con cháu khác tài giỏi hơn cũng sẽ truyền lại công pháp cho người đó, sao cho cạnh tranh công bằng.
Nhưng chưa từng có một vị gia chủ nào trực tiếp truyền hết công pháp cho các con cháu khác.
Chính vì điều này mà Bạch Thần Băng đã không giao ra Bạch Hồng Kiếm Quyết khi y bị Bạch Vân Hạn uy hiếp.
Mặc dù Giang Triều Sinh đã được nội bộ quyết định làm gia chủ, nhưng anh ta vẫn chưa phải là gia chủ, làm như vậy chẳng phải sẽ vi phạm gia quy sao?
Giang Triều Sinh nhìn ra được sự đắn đo của Giang Sở Dung, sắc mặt anh ta rất bình tĩnh: “Mấy ngày nay chúng ta đã giao thủ với nhau, ta thấy thiên phú của đệ quả thật cao hơn ta hồi đó. Hơn nữa, hiện tại môn phái đang cần nhân tài.”
“Huống hồ, chuyện này chỉ đệ biết, ta biết, chỉ cần đệ không nói, sẽ không có ai biết.”
Giang Triều Sinh thẳng thắn đến mức Giang Sở Dung nhất thời không biết phải từ chối như thế nào.
Mà nếu đã không biết cách từ chối thì cậu chỉ có thể đồng ý.
Nghĩ đến đây, Giang Sở Dung mỉm cười quyết đoán: “Được thôi. Cơ mà, ta không thích mắc nợ người khác. Như vầy đi, ta cũng tặng biểu ca một cơ duyên tương tự nhé?”
Ánh mắt Giang Triều Sinh khẽ động: “Cơ duyên gì?”
Giang Sở Dung: “Khổng Tước Minh Vương Thần Nhãn của Yêu tộc, huynh có muốn học không? Thần Nhãn này có thể nhìn rõ mọi sự vật, rất có ích cho kiếm thuật của huynh. Nhưng ta chỉ dạy, không bao hiểu nha.”
Giang Triều Sinh:???
“Sao đệ lại biết công pháp của Yêu tộc?” Còn là công pháp đẳng cấp như vậy?
Giang Sở Dung mỉm cười, nụ cười mang theo chút đắc ý nói: “Sư huynh có nghe nói đoạn thời gian trước Yêu tộc xuất hiện một tiểu Tôn Giả không? Tiểu Tôn Giả này đã lĩnh ngộ tất cả các công pháp của Khổng Tước Minh Vương Tôn Giả.”
Sắc mặt Giang Triều Sinh trở nên vi diệu: “Đệ đừng nói với ta tiểu Tôn Giả đó chính là đệ nha?”
Giang Sở Dung hai mắt sáng ngời thản nhiên: “Đúng là ta mà.”
Giang Triều Sinh:?!
Sắc mặt anh ta đột nhiên biến đổi khôn lường, vẻ mặt nhìn Giang Sở Dung càng thêm kỳ lạ.
Thấy vậy, Giang Sở Dung trong lòng khẽ động, vội vàng cảnh cáo: “Nếu huynh muốn tố cáo với đại sư huynh, ta sẽ không dạy cho huynh nữa, cũng không thèm học Thương Giao Cửu Thức của huynh.”
Giang Triều Sinh:…
Một lúc sau, Giang Triều Sinh mới nói: “Thành giao.”
Cứ như vậy, nửa đêm đầu, Giang Sở Dung và Giang Triều Sinh đã trao đổi tuyệt học cho nhau.
Giang Sở Dung học được hai thức cuối cùng của Thương Giao Cửu Thức mới nhận ra tinh hoa của Thương Giao Cửu Thức đều nằm ở hai thức cuối cùng này.
Giang Triều Sinh sau khi học được Minh Vương Thần Nhãn cũng rất ngỡ ngàng, nhất thời anh ta phát hiện ra rất nhiều sơ hở trong các công pháp mà mình đã học, vì vậy anh ta lập tức khoanh chân ngồi xuống bắt đầu kiểm tra các sơ hở và tu bổ chúng.
Cứ như vậy, hai canh giờ lặng lẽ trôi qua.
Mãi cho đến cuối giờ Sửu, Giang Sở Dung cũng đã học được tàm tạm hai thức cuối cùng của Thương Giao Cửu thức, sau đó cậu lẳng lặng trở về phòng ngủ của Cố Minh Tiêu.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân bước vào cửa, vốn không muốn quấy rầy đến Cố Minh Tiêu.
Nhưng không ngờ thân ảnh áo trắng ấy vẫn đang ngồi thẳng tắp ở giữa phòng, cứ vậy mà đợi cậu.
Đèn còn chưa đốt, ánh trăng ngoài cửa sổ dịu dàng rọi xuống vài tia sáng, rơi trên người Cố Minh Tiêu, khiến hắn càng thêm xuất trần, trong đôi mắt lạnh trong suốt lấp lánh ánh sáng, tựa như tiên nhân.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Cố Minh Tiêu, Giang Sở Dung thầm hô một tiếng “tiêu rồi”, lập tức tiến lên xin lỗi.
Nhưng hôm nay Cố Minh Tiêu hiếm khi không nổi giận với cậu, chỉ nhẹ giọng nói: “Đệ tiến lại đây.”
Giang Sở Dung do dự một lúc rồi bước lên phía trước.
Cố Minh Tiêu lại nói: “Ngồi đi.”
Giang Sở Dung giật mình, cúi đầu nhìn xuống, mới phát hiện có một tấm đệm bồ đoàn đặt ở trước mặt Cố Minh Tiêu.
Nghĩ nghĩ, cậu ngồi xuống đó, sốt sắng nhỏ giọng nói: “Sao muộn như vậy rồi mà đại sư huynh còn chưa nghỉ ngơi?”
Sẽ không thật sự đang đợi cậu đó chứ?
Cố Minh Tiêu: “Đệ ngẩng đầu lên.”
Giang Sở Dung ngạc nhiên trong giây lát, theo bản năng ngẩng đầu lên.
Kết quả, một giây sau, Cố Minh Tiêu giơ tay lên, tay áo rộng buông xuống, bàn tay xinh đẹp như ngọc nhẹ nhàng vuốt ve một bên mặt Giang Sở Dung.
Cảm giác mát lạnh hơi chai sạn ngay lập tức khiến da mặt mỏng manh của Giang Sở Dung căng lên.
Giang Sở Dung:?!
Ngay khi Giang Sở Dung muốn rụt đầu lại, ngón tay của Cố Minh Tiêu đã đổi vị trí, chạm vào lông mày của Giang Sở Dung, sau đó hơi dùng lực một chút, truyền vào một đạo pháp thuật thần thông hộ mệnh!
Giang Sở Dung khựng lại một lúc, sau đó lập tức tập trung tinh thần không động đậy nữa.
Nhưng cậu không ngờ Cố Minh Tiêu hôm nay lại giống như uống say vậy, liên tục truyền vào đầu cậu hơn chục đạo pháp thuật thần thông hộ mệnh.
Đến cuối cùng, Giang Sở Dung kinh hồn bạt vía, sợ Cố Minh Tiêu tiêu hao quá nhiều tâm huyết sẽ gây hại đến bản thân hắn, cậu đang định lên tiếng hô dừng lại thì đúng lúc này Cố Minh Tiêu mới ngừng tay.
Đầu ngón tay lành lạnh gõ nhẹ vào giữa hai lông mày của Giang Sở Dung, dừng lại một lúc rồi rút về.
Lúc này, Giang Sở Dung đã hoàn hồn lại sau sự kinh ngạc và hoảng sợ, cậu ngỡ ngàng nhìn Cố Minh Tiêu tựa như trích tiên ở trước mặt mình, trong lòng dâng lên đủ loại cảm xúc khó hiểu.
Thật lâu sau, cậu không nhịn được nữa, ngơ ngác nhẹ giọng hỏi: “Đại sư huynh, vì sao huynh lại đối với đệ tốt đến vậy?”
Cố Minh Tiêu nhìn vẻ hoang mang mờ mịt trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Giang Sở Dung, hàng mi dài của hắn khẽ run lên, nhưng hắn không có trả lời vấn đề này, chỉ nói: “Ta muốn đệ làm giúp ta một chuyện.”
Nháy mắt ấy Giang Sở Dung chợt cảm thấy nhẹ nhõm, cậu vội vàng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Chính là như vậy mới đúng, có qua có lại mới là mối quan hệ bình thường.
Nếu không thì cậu luôn cảm thấy tội lỗi.
Cố Minh Tiêu trầm mặc chốc lát: “Ta đã từng lừa dối một người, em ấy không biết thân phận thật của ta, cứ nghĩ ta là Ma tộc.”